Chương 5.1: Cơm tập thể

Bởi vì có một màn vừa mới xảy ra kia nên Cố An An tập trung sự chú ý tới trên người những động vật nhỏ thường lui tới không chú ý bên mình, nhưng dù cho bản thân tập trung tinh thần ra sao đều không có xảy ra tình huống nghe được đối thoại của hai con chuột nhỏ kia như lúc nãy, biết tiếng của chim kêu là âm thanh ríu rít, mọi động vật đều vô cùng bình thường. Chuyện này làm cho Cố An An cảm thấy sinh ra hoài nghi với ý tưởng mà cô suy đoán mình có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật. Nếu không phải ký ức ban nãy vô cùng khắc sâu, cô sắp hoài nghi bản thân có phải đang nằm mơ hay không.

Trong đất bận việc khí thế ngất trời, Cố Nhã Cầm cũng không thể ở một bên nghỉ ngơi, cô phải đi phòng bếp của đội giúp đỡ nấu cơm, chờ mọi người vội xong rồi là có thể bắt đầu ăn cơm.

Hiện tại là đầu năm ăn chung nồi, việc hỗ trợ làm cơm tập thể này chính là công việc béo bở nhất. Trước không nói có thể hoặc nhiều hoặc ít giấu được vài thứ, chính là lúc múc đồ ăn múc cơm có thể múc cho người trong nhà nhiều một ít, đây cũng là chỗ tốt.

Anh chị ngẫm lại đi, đồng dạng là thịt heo hầm miến, trong chén anh chị có một miếng thịt heo nạc, trong chén người ta có thể được ba bốn miếng, vẫn là thịt mỡ đủ béo nhất, những việc này đều được khống chế ở trong tay người múc cơm, chỉ cần động tác ẩn náu chút, để thịt heo dưới miến thì ai phát hiện chứ.

Bởi vậy phụ nữ trong thôn hầu như chen vỡ đầu đều muốn chen vào phòng bếp, làm cơm tập thể có thể nhẹ nhàng hơn làm việc trên đất, còn có thể nhân lúc nấu ăn lén ăn trước mấy miếng ngon, đó chính là loại công việc quý giá khó gặp.

Hiện tại tổng cộng có năm người nấu cơm ở phòng bếp, một người là Hoàng Tú Hoa vợ của Miêu Thiết Ngưu - đại đội trưởng sản xuất của bọn họ, một người là Triệu Thanh Thủy em gái của Triệu Thanh Sơn - phó đội trưởng, một người là Lâm Ngọc Hồng con gái của Lâm kế toán trong đội, lại thêm Cố Nhã Cầm, còn lại người cuối là nhà Vương Tam - hộ có tiếng khó khăn trong đội. Vương Tam hồi trước là thợ săn trong thôn, lúc lên núi gặp được gấu hại chết đi, để lại đôi vợ chồng già, người vợ trẻ tuổi và bốn đứa con gào khóc đòi ăn, người vợ lúc chồng xảy ra chuyện không bao lâu thì chạy. Hai vợ chồng già lôi kéo bốn đứa trẻ, cuộc sống trải qua thực sự gian khổ, thế nên Vương Đại Muội tuổi lớn chút là đứa lớn nhất trong bốn đứa trẻ được mọi người châm chước để cô bé tới nhà ăn hỗ trợ, mong muốn cho cuộc sống bọn họ dễ chịu chút.

Tuy rằng tuổi của Vương Đại Muội còn nhỏ nhưng làm việc hăng hái, việc nặng việc dơ gì đều cướp làm, vốn những người phụ nữ không tranh qua cô bé bị đoạt công việc béo bở như vậy cũng chẳng có lời gì để nói.

“Mang theo trẻ con tới phòng bếp cũng không biết là tới làm việc hay là tới thêm phiền đây nữa.”

Cố An An còn nhỏ, người trong nhà lại làm việc ở trên đất, Cố Nhã Cầm lại không yên tâm giao con cho mấy đứa trẻ phòng cả phòng hai chăm sóc, chỉ có thể dùng mảnh vải quấn con ở trên lưng, trống hai tay ra tới làm việc.

Thời buổi này, mỗi nhà đều là qua như thế, đứa lớn mang đứa nhỏ, không có đứa lớn giúp đỡ thì cõng trên người xuống đất tránh công điểm, cuộc sống nhà ai đều không thoải mái.

Vừa mới mở miệng nói chuyện là Triệu Thanh Thủy, cô ta lớn lên không xinh đẹp lắm, làn da hơi ngăm, mặt hình chữ điền, vuông vức, khổ người còn có chút to, nhìn thoáng qua chả khác gì trai tráng trong thôn.

Anh trai của Triệu Thanh Thủy là phó đội trưởng đội sản xuất, mơ ước vị trí đội trưởng thật lâu, ngầm có chút không đối phó với Miêu Thiết Ngưu. Miêu Thúy Hoa là em gái của Miêu Thiết Ngưu, lúc trước Cố Nhã Cầm có thể vào phòng bếp, ngoại trừ uy vọng của ông Cố ở trong thôn, còn có một bộ phận nguyên nhân lớn chính là Miêu Thiết Ngưu – người chú này giúp đỡ bên trong.

Triệu Thanh Thủy luôn luôn xem không vừa mắt những cô gái quyến rũ, thêm vào những suy tính ngầm, chỉ cần tìm được nhược điểm thì phải châm biến một phen Cố Nhã Cầm.

“Triệu Thanh Thủy, cô cũng là cô gái sắp gả người rồi, chẳng nhẽ về sau không tính sinh con hay gì. Hiện tại là trồng vội gặt vội, hộ nhà nào có dư nhân thủ tới trông trẻ chứ, lời cô vừa nói kia có bản lĩnh thì làm trò nói trước mặt người cả thôn đi, cũng không sợ bị nước miếng làm chết đuối sao.”

Hoàng Tú Hoa là vợ của Miêu Thiết Ngưu, tự nhiên cũng chính là mợ của Cố Nhã Cầm, bà và cô em chồng Miêu Thúy Hoa là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều là người phụ nữ có tiếng lợi hại ở thôn Tiểu Phong, đối với Triệu Thanh Thủy loại cô gái nhỏ một chút đẳng cấp đều không có này, chẳng đặt ở trong mắt chút nào cả.

Cố Nhã Cầm cảm kích mà nhìn mợ, đôi mắt nhỏ kính nể kia càng làm lòng tự tin của Hoàng Tú Hoa bùng nổ, háy mắt với Cố Nhã Cầm, tỏ vẻ mọi thứ đều có bà lo.

Triệu Thanh Thủy lớn lên không đẹp, bởi vậy ở việc tìm đối tượng này đặc biệt gian nan, hiện tại đã 26, ở nông thôn đó chính là gái ế gả không ra, cố tình lòng dạ cô ta cao, đàn ông bình thường còn chướng mắt, bởi vậy vẫn luôn kéo dài tới hiện tại. Mấy năm nay theo tuổi càng lúc càng lớn, Triệu Thanh Thủy cũng kéo không nổi nữa, mặc dầu anh trai cô ta không để ý nhưng chị dâu cũng không muốn cô em chồng vẫn luôn ở tại trong nhà, hết cách nên Triệu Thanh Thủy đành tìm một người cùng thôn có nhiều sức lao động, hai bên đã đính hôn chỉ chờ ngày mùa qua đi liền kết hôn.

Tuy tuổi của Triệu Thanh Thủy lớn, lớn lên còn khó coi, được cái thân thể rắn chắc, còn có chỗ dựa là Triệu Thanh Sơn, chỉ cần yêu cầu không quá cao, vẫn là có người nguyện ý cưới.