Chương 5.2: Cơm tập thể

Chuyện hôn sự này đã định ra nhưng Triệu Thanh Thủy không mấy hài lòng với người chồng tương lai kia, lúc nhìn đến Cố Nhã Cầm thì sự không hài lòng đạt đến đỉnh núi. Phải biết rằng năm đó Cố Kiến Nghiệp được bầu chọn thành người chồng tốt nhất trong lòng đại đa số các cô gái ở thôn Tiểu Phong, cố tình bị Cố Nhã Cầm con thỏ chuyên ăn cỏ gần hang này ngậm đi rồi.

Triệu Thanh Sơn không thích người nhà họ Miêu, chuyện Triệu Thanh Thủy có cảm tình với Cố Kiến Nghiệp cũng chỉ có thể gạt, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao cô hay tìm Cố Nhã Cầm phiền toái.

Sắc đẹp lầm người, không nhất định là nữ sắc, nam sắc có đôi khi cũng sẽ chọc phiền toái.

“Thím Miêu à, lời này của chị Thanh Thủy cũng không phải cố ý, đúng không chị Thanh Thủy.”

Lâm Ngọc Hồng một bên xắt rau lại đây hoà giải, cô giống với ông già nhà cô khéo đưa đẩy, mỗi lần Miêu Thiết Ngưu và Triệu Thanh Sơn có tranh chấp thì đều sẽ ra tới hoà giải, không giúp đỡ cả hai, lại không đắc tội hai bên, cố tình vì thủ đoạn làm việc khéo đưa đẩy, mọi người đều nhớ cái tốt của ông.

“Hừ.” Triệu Thanh Thủy hừ lạnh một tiếng, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận.

Hoàng Tú Hoa nghe Lâm Ngọc Hồng mở miệng cũng không khó xử Triệu Thanh Thủy thêm, cười vỗ vào mu bàn tay Lâm Ngọc Hồng, “Thím Miêu biết cháu có lòng tốt, hiểu lý lẽ, đâu giống người nào đó.” Hoàng Tú Hoa cười nói lẫn theo lời sắc bén, làm Triệu Thanh Thủy tức đến nỗi sắc mặt xanh mét.

“Cũng không biết tương lai người nào có phúc khí có thể cưới cháu làm vợ, chẳng qua cũng không lo, Ngọc Hồng cháu dáng dấp tiêu chí, chỉ sợ đến lúc đó còn có phúc khí gả đến trong thành nữa đó.” Hoàng Tú Hoa nói giỡn với Lâm Ngọc Hồng, nâng cô lên đồng thời còn làm thấp đi Triệu Thanh Thủy.

Lại khôn khéo như thế nào cũng chỉ là một cô gái chưa gả chồng, Lâm Ngọc Hồng còn chưa học được mười phần mười bản lĩnh của cha cô, cúi đầu mắc cỡ đỏ mặt, chưa thấy được Triệu Thanh Thủy kia cũng ghen ghét lây sang cô.

Cố An An yên lặng mà ghé vào trên lưng mẹ, nhìn mấy người phụ nữ này lục đυ.c với nhau, xem ra cái thôn nho nhỏ này cũng chả phải hài hòa như vậy, quả nhiên chỗ nào có người thì chỗ đó có giang hồ, những người nhà nông thuần phác cũng không ngoại lệ.

Phòng bếp bận việc gần sắp xong hết, mọi người làm việc trong đất cũng lục tục lại đây.

“Nhã Cầm à, con đưa An An cho mẹ ôm một lát đi.” Miêu Thúy Hoa đau lòng nhìn cháu gái bị con dâu cột vào trên lưng.

“Không cần đâu mẹ, con không mệt, An An ngoan hơn hai anh trai con bé nhiều, không ầm ĩ người gì hết, bớt ít việc cho con.” Cố Nhã Cầm một bên giúp đỡ múc cơm múc đồ ăn, một bên cười nói với mẹ chồng.

“Chứ còn gì nữa, An An chúng ta sao có thể giống với đứa trẻ khác chứ.” Miêu Thúy Hoa trừng mắt nhìn con dâu một cái, An An nhà bà là đứa trẻ ngoan nhường nào, cần thiết không giống với mấy thằng nhóc thúi.

Cố An An ghé vào trên lưng Cố Nhã Cầm nghe mẹ và bà nội khen cô như vậy, trong lòng vẫn hơi ngượng ngùng, rốt cuộc làm một người có ký ức kiếp trước, cô lại ra sao cũng sẽ có chỗ khác nhau với đứa trẻ bình thường, ví dụ như trẻ con thích khóc nháo nhưng Cố An An sẽ không. Nhiều lắm lúc đi ị đi tè vang lên cảnh báo thông tri một tiếng, ngẫu nhiên bị hai anh trai véo mặt xoa cánh tay lăn lộn phiền cũng sẽ giả bộ khóc, những lúc khác cô bé là một đứa bé thật yên tĩnh.

Ở cô xem ra là biểu hiện bình thường nhưng ở trong mắt Cố Nhã Cầm và Miêu Thúy Hoa đó chính là không bình thường, thương tiếc yêu thích cô nhiều thêm.

Cuối cùng, Miêu Thúy Hoa vẫn là nhận lấy cháu gái bảo bối từ trong tay con dâu, Cố An An một chút cũng chưa để ý việc bà cụ vội nửa ngày hơi có mùi mồ hôi, vô cùng thân thiết mà giương tay tới gần bà cụ, một bên mỉm cười ngọt ngào, hé miệng lộ ra cái lợi non hồng.

Tuy rằng chỉ hơn một tháng ngắn ngủi nhưng Cố An An cảm thấy chính mình đã có dấu hiệu bị chiều hư, không có việc gì liền thích được người nhà ôm vào trong ngực, dính bọn họ, nghe bọn họ nói yêu thương mình.

Đầu Cố An An sáp lại trong lòng ngực Miêu Thúy Hoa, nghĩ đến bản thân nếu thật sự bị chiều hư thì nên làm sao bây giờ.

“An An chúng ta thích nội quá đi mà.” Miêu Thúy Hoa nhìn cháu gái nhỏ dính bà, hai cái tay nhỏ trắng nõn nắm cổ áo bà không bỏ, mềm lòng rối tinh rối mù.

Bà bưng bát ôm cháu gái đi đến chiếc bàn người nhà họ Cố ngồi, những người khác của nhà họ Cố cũng lục tục đi tới, đồ ăn của bọn họ đều là tìm Cố Nhã Cầm múc, cháo đặc hơn người khác, lượng đồ ăn cũng nhiều hơn.

Bởi vì hiện tại là trồng vội gặt vội, thức ăn ở nhà ăn có thể phong phú hơn trước đây nhiều, mặc dù không thể ăn một bữa cơm khô xa xỉ nhưng cháo được hầm đặc sệt hơn trước kia.

Hôm nay đồ ăn có hai món, một món là đậu đũa xào dưa muối, một món khác là khoai tây hầm thịt gà, trong đội vì khao xã viên, đặc biệt gϊếŧ hai con gà trống, trộn thêm khoai tây nấu được cả hai nồi lớn. Thịt gà được cắt thành miếng rất nhỏ, mỗi miếng chỉ to bằng móng tay cái, chẳng qua đối với thôn dân mà nói đã là thức ăn ngon khó có được, khoai tây thấm nhuần vị tươi của thịt gà cũng cực kỳ ngon miệng.

Mọi người vừa ngồi xuống ghế, đầu óc lộn xộn mà uống nhanh chén cháo, chỉ chờ uống xong đi múc chén thứ hai, sợ ăn chậm thì bị cướp sạch, tốc độ ăn ngấu nghiến, cả đám ăn cơm như đi liều mạng.

Cố An An vẫn là em bé uống sữa, nhìn nước sốt gà hầm khoai tây đặc sệt tản ra mùi hương mê người mà nước miếng nhịn không được chảy ròng, chỉ có thể xem mà không thể ăn. Đối với một người đời trước chết vì ung thư dạ dày mà nói, ở đoạn thời gian hấp hối đó chưa ăn được đồ ăn ngon nào cả thật sự là tra tấn bằng trời.