Chương 13

----

Thẩm Tình thấy Thẩm bà nội nói hết chuyện với mình xong lại bắt đầu chuyển hướng đầy thân thiết mà quan tâm Thẩm Uyển, cơn lửa giận trong lòng cô ta xém chút nữa đè nén không nổi.

"Bà à, khó khăn lắm cháu mới về được thăm bà, sao bà lại đi quan tâm chị ấy rồi?”

Nghe cô ta gọi Thẩm Uyển là chị, bà nội Thẩm càng kinh ngạc quay lại nhìn cô ta, Thẩm Tình hơi nghiêng đầu làm như bị nhìn trúng ót nói:

“Bà nội, sao bà lại nhìn cháu như vậy? Trước đây là do cháu đã làm sai nhiều điều nhưng bây giờ cháu đã thay đổi rồi."

Bà Thẩm rất vui vì hai chị em đã làm hòa, nhưng khi gặp lại cháu gái, bà vui mừng nhưng cũng cảm thấy có chút chột dạ.

Ông nội Thẩm nghe người ta bảo hai cháu gái của ông đến thăm, ông nhanh chóng trở về nhà.

Ông là người ít nói y như ba Thẩm, thấy Thẩm Tình biết sai hối cải cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Trong khu tập thể có hợp tác xã cung ứng mua bán, để mừng Thẩm Tình trở về, bà nội dẫn cô ta đi mua rất nhiều món mình thích về nấu, đương nhiên bà cũng không quên mua một ít món ăn ưa thích của Thẩm Uyển nữa.



Ăn trưa xong, bà nội Thẩm do dự hồi lâu mới mở miệng nói:

"Uyển Uyển, cháu cũng đã lâu không đến khu tập thể này rồi, bà nội Tô và con trai của dì Tô vẫn hay nhắc đến cháu đấy!”

Lúc nói lời này, đồng thời bà không quên nhìn phản ứng của Thẩm Tình, nhưng cô lại cúi đầu xuống, không thấy rõ biểu cảm gì.

Thẩm Uyển làm như không nhìn thấy hai bà cháu kia đánh mắt kiện cáo với nhau, cô vẫn cười như thường nói:

“Được, lát nữa cháu sẽ đến thăm nhà họ Tô.”

Thẩm Tình bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

“Cháu cũng đi.”

Bà nội Thẩm giật mình, vừa định mở miệng nói thì lại nghe Thẩm Tình đáp:

“Ngày trước cũng không ít lần cháu đến nhà họ Tô chơi, giờ về nhà thế nào cũng qua đó chào hỏi một tiếng với bà Tô chứ?”

“Tình Tình, không thì lần sau bà đưa cháu đến đó..."

Bà Thẩm nhìn cô ta, ngập ngừng nói.



Giữa nhà họ Tô và nhà họ Thẩm có một hôn ước bằng miệng do chính ông Tô đã khuất lập ra, phần hôn ước này không chỉ định chọn ai.

Mà bây giờ trong số người trẻ nhà họ Tô chỉ có Tô Lộ Hoài nhà anh cả là thích hợp nhất, là người ưu tú, học xong trường quân đội thì đi lính, là người được xếp hạng đầu triển vọng trong khu tập thể này.

Trước kia Thẩm gia chỉ có một cô cháu gái là Thẩm Tình nên việc đính hôn đương nhiên sẽ rơi xuống đầu cô ta, nhưng mấy năm nay cô ta cứ bày ra đủ loại trò mất mặt mà bị về quê.

Hiện tại bà nội Thẩm nghiêng về Thẩm Uyển nhiều hơn, mặc dù không phải cháu ruột của bà, nhưng sự xuất sắc của Thẩm Uyển cứ rõ như ban ngày, và nhà họ Tô hiện tại hiển nhiên là thích cô hơn.

Hai nhà Tô Thẩm vì đã có duyên phận nhiều năm nên mới định nên phần hôn ước này, chứ không với khoảng cách hai nhà hiện tại, Thẩm gia có kiễng chân lên cũng không với được đến ngưỡng cửa của nhà họ Tô.

Bà nội Thẩm biết điều này có chút không công bằng với Thẩm Tình, nhưng ai bảo con bé không biết phấn đấu như vậy chứ, vì nghĩ cho tương lai của nhà họ Thẩm, chỉ có thể để cô ta chịu một chút bất công.

.

“Tình Tình, cháu…”

Bà vẫn muốn thuyết phục cô ta lần nữa, đột nhiên hai mắt Tình Tình đỏ hoe, nước mắt ngắn dài nói với bà:

“Bà nội, đến bà cũng muốn thiên vị sao?