Chương 18

----

Vào thời điểm quan trọng, Tô Yến Thành phản ứng nhanh lập tức đưa tay nâng bả vai đang rơi không kiểm soát của cô, ngăn được bi kịch sắp xảy ra.

Thẩm Uyển vội vàng mượn lực của anh để ổn định cơ thể, trái tim đập thình thịch.

Mọi việc xảy ra trong nháy mắt, sau khi cô ngồi yên, phụ tá vội vàng dừng xe ở ven đường.

"Tôi xin lỗi! Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.

Huấn luyện viên Tô, đồng chí Thẩm Uyển, hai người không sao chứ?"

Phụ tá trẻ tuổi cũng hoảng sợ, trên trán và lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, xe vừa dừng đã vội vàng quay đầu lại xin lỗi.

Tô Yến Thành khẽ nhíu mày, thấy Thẩm Uyển đã đỡ trán ngồi trở về, anh thu tay lại.

Chỉ là vai trái cảm thấy hơi nhói, dường như do động tác vừa rồi động đến vết thương mới khép miệng.

Anh bình tĩnh đè nén sự khó chịu trong cơ thể, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc:

"Làm việc thì phải tập trung."

"Xin lỗi huấn luyện viên Tô!

Tôi vừa lái xe vừa không tập trung, tôi xin lỗi! Tôi sẽ kiểm điểm lại! Lần sau tôi sẽ không tái phạm nữa!"



Phụ tá lại nhanh chóng xin lỗi, cảm thấy tội lỗi và chán nản.

Anh ấy mới nhậm chức ngày đầu tiên đã làm hỏng chuyện, còn suýt làm đồng chí Thẩm Uyển bị thương, anh ấy đúng là một kẻ thất bại.

"Khi trở về tập luyện thêm một tuần, vác bao nặng chạy hai mươi cây, đồng thời xin lỗi đồng chí Thẩm Uyển."

Tô Yến Thành không nhắc lại những sai lầm của anh ấy, nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua.

So với những lỗi lầm của anh ấy, hình phạt này hoàn toàn chấp nhận được, phụ tá trẻ lớn tiếng trả lời: "Vâng, huấn luyện viên!"

Sau đó anh ấy đầy áy náy quay đầu lại nhìn Thẩm Uyển:

"Rất xin lỗi, đồng chí Thẩm Uyển, cô có bị thương nặng không. Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, thật xin lỗi."

Thẩm Uyển che trán không muốn nói chuyện, nhưng hai người phía trước lại nhìn cô không chớp mắt, cô chỉ có thể giật giật khóe miệng nói:

"Cũng may, tôi không sao, không cần phải chịu trách nhiệm đâu."

Cô không ngạc nhiên khi thấy phụ tá biết cô, cũng cảm ơn Tô Yến Thành đã cứu mình kịp thời.

Nhưng vết thương cũ của cô vừa mới lành lại thêm vết thương mới, thật sự cô cười không nổi.

Nhưng cô vẫn phải nói cảm ơn, cô để tay xuống nhìn về phía Tô Yến Thành nói:

"Vừa rồi may là có chú nhỏ đỡ cháu, hôm nay cảm ơn chú rất nhiều."



Tô Yến Thành bình tĩnh quay đầu, ánh mắt nhìn mặt cô một lúc, sau đó liếc nhìn vết đỏ trên trán cô, gióng nói bình tĩnh:

"Không cần cảm ơn, cháu có muốn đến bệnh viện kiểm tra vết thương không?"

Thẩm Uyển lắc đầu, nói không cần.

Da của cô mỏng, bình thường va vào đâu đều sẽ đỏ lên, chỗ cô va vào tình cờ đệm da mềm mại của ghế tựa nên không sao, sau khi cô trở về tiếp tục dùng thuốc mỡ lần trước bôi là được.

Phụ tá trẻ tuổi rối rít xin lỗi và đợi hai người ngồi yên vào chỗ, anh ấy mới cẩn thận khởi động xe, tiếp tục đi về phía cổng quân khu.

Quãng đường tiếp theo rất êm, Thẩm Uyển bảo anh ấy dừng xe cách cổng quân khu không xa, tự mình mở cửa xe đi xuống, sau đó quay người lại.

"Chú Tô gặp lại sau, cậu này..."

Phụ tá trẻ tuổi cười lộ ra hàm răng trắng to, gãi đầu hơi xấu hổ nói:

"Đồng chí Thẩm Uyển, tôi tên là Giang Thu Dương, trước đây tôi đã từng xem cô biểu diễn ở hội trường."

"Xin chào, đồng chí Giang.

Tạm biệt chú út, tạm biệt đồng chí Giang, mấy hôm nữa hoan nghênh hai người đến xem tôi biểu diễn."

Thẩm Uyển nói xong, chỉ nghe thấy Tô Yến Thành khẽ ừ, hai mắt Giang Thu Dương lại sáng ngời lập tức đồng ý.

Cô cười, sau khi vẫy tay lần nữa, quay người đi khỏi chỗ đó.