Chương 19

----

Ở phía sau cô, Giang Thu Dương lái xe sang một hướng khác. Cho đến lúc này, ánh mắt Tô Yến Thành mới nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, nhìn rõ bóng lưng Thẩm Uyển, cho đến khi bóng dáng cô đi qua góc đường, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

...

Bây giờ là khoảng ba giờ rưỡi chiều, sau khi Thẩm Uyển trở lại quân khu, cô về ký túc xá trước.

Lúc này, mọi người trong đoàn văn công đang luyện tập trong phòng tập, Thẩm Uyển đi đến trước bàn của mình ngồi xuống, cầm gương lên cẩn thận kiểm tra chỗ trán vừa bị va.

Sau khi chắc chắn nó chỉ hơi đỏ, không sưng lên, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy thuốc mỡ bác sĩ kê cho mình ra, bôi một lớp mỏng lên đó.

Cô sẽ lên sân khấu chưa đầy một tuần nữa, gương mặt của cô không thể bị thương bất cứ chỗ nào.

Nhân lúc còn sớm, Thẩm Uyển lấy quần áo tập của mình ra, chuẩn bị đến phòng tập để tập luyện với mọi người.

Ký túc xá của nữ quân nhân cách phòng tập của đoàn văn công không xa, Thẩm Uyển vừa xuống dưới lầu là có thể nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ phòng tập lớn trên tầng hai.

Sau khi cô thay xong quần áo tập và xuất hiện bên ngoài phòng tập, mọi người trong phòng cũng tập gần xong một lần. Cô không làm phiền họ, một mình đi đến góc phòng bắt đầu giãn cơ và khởi động.

Mọi người tập xong, Thẩm Uyển cũng khởi động xong, cô Lý đã để ý đến cô, đi tới bên cạnh cô hỏi:

"Thẩm Uyển đã bình phục chưa?"

"Khỏe rồi ạ, cô, em có thể tập cùng mọi người."



Thẩm Uyển nói xong, giơ tay cào hai lần buộc lại mái tóc xõa ở sau đầu.

Cô Lý cười gật đầu, ý bảo cô tham gia buổi diễn tập, đồng thời vỗ tay ra hiệu cho những người khác, để mọi người chuẩn bị cho lần diễn tập tiếp theo, sau đó ấn nút phát của máy nhạc.

Vở kịch múa quy mô lớn tổ chức vào trung thu lấy màu đỏ làm chủ đạo, chủ đề về cách mạng. Kể về một thiếu nữ mười tám tuổi, cha và anh trai đều đã hy sinh.

Cô quyết định gia nhập vào đội ngũ tiền tuyến, không sợ gian khổ và nguy hiểm, trải qua vô số khó khăn trên chiến trường, cuối cùng cũng chờ đợi được ánh bình minh chiến thắng.

Nhân vật do Thẩm Uyển thủ vai là cô gái mười tám tuổi này. Mở đầu vở múa, cô và vũ công vào vai mẹ thiếu nữ đấu tranh về vấn đề tòng quân, người mẹ lo lắng cho đứa con nên không muốn cô đến một nơi nguy hiểm.

Sau khi đấu tranh thành công, thiếu nữ gia nhập quân đội với đầy nhiệt huyết.

Lúc bắt đầu là tò mò và hưng phấn, sau khi chứng kiến chiến trường tàn khốc thì hoảng sợ và tức giận, trong quá trình còn nhìn thấy sự hy sinh của đồng đội, mình bị thương,... Có nhiều sự thay đổi trong cảm xúc, là một thử thách rất lớn đối với vũ công nhập vai.

Hơn hai tháng luyện tập trước đó đã giúp Thẩm Uyển hiểu được trọn vẹn cảm xúc và diễn xuất của nhân vật, hòa nhập vào trong đó.

Ngay khi âm nhạc vang lên, cô chính là nữ quân nhân anh dũng trong câu chuyện đó.

Sau khi vắng mặt hai ngày luyện tập, Thẩm Uyển vừa trở về đã dùng thực lực chứng minh cô chính là nhân vật chính không thể thay thế, những người khác trong đoàn đang nghĩ về vấn đề đó đều từ bỏ.

Cô Lý rất hài lòng, vừa nhìn vừa cảm thấy Thẩm Uyển chính là bảo vật trong đoàn của họ, rõ ràng cô ấy bỏ lỡ hai ngày luyện tập, nhưng cô lại cảm thấy Thẩm Uyển hình như đã tiến bộ hơn trước.

Một vở kịch múa kéo dài hơn ba mươi phút, đây cũng là một thử thách lớn về thể lực của vũ công.

Sau khi Thẩm Uyển kết thúc buổi diễn tập, sau lưng, hai má và trán đẫm mồ hôi, nhưng động tác kết thúc của cô vẫn dứt khoát và nhanh nhẹn.