Chương 20

----

Cho đến khi âm nhạc ngừng lại, cô mới ngửa đầu hít sâu, thở hổn hển rồi đi đến góc uống nước.

Cô Lý cho mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục luyện tập, sau đó có việc đi ra ngoài.

Trình Anh không biết từ khi nào đã chạy đến phòng tập tìm cô, cô ấy chưa đến gần đã vỗ tay khen ngợi cô.

"Uyển Uyển, cậu đỉnh thật.

Mỗi lần xem cậu biểu diễn, tớ đều không thể dời mắt."

Trình Anh ân cần cầm chai nước vặn ra rồi đưa vào tay cô, cái miệng nhỏ nhắn nói ra những lời tốt đẹp.

Nghe những lời khen, Thẩm Uyển vừa buồn cười vừa muốn che miệng cô ấy lại:

"Được rồi, được rồi, cậu khen đến mức tớ cũng ngượng. Đủ rồi, chúng ta phải khiêm tốn."

"Ha ha, tớ cảm thấy Uyển Uyển là người múa giỏi nhất trong đoàn chúng ta."

Trình Anh cũng biết nói lớn tiếng là không tốt, nên cô ấy ghé sát vào tai Thẩm Uyển thì thầm.

Hai người ngồi dựa vào tường nói chuyện, có mấy người có quan hệ tốt với Thẩm Uyển tới hỏi thăm cô, Thẩm Uyển lần lượt giải thích mình đã khỏi rồi.

Một cô gái ngồi cách đó không xa, đột nhiên đứng dậy, mặt thối đi về phía cô.

Tưởng Linh Linh đi đến đứng trước mặt Thẩm Uyển, khoanh tay nói:



"Thẩm Uyển, cô đi ra ngoài với tôi."

Thẩm Uyển chưa kịp nói chuyện, Trình Anh đã đứng lên trước, ánh mắt phòng bị nhìn cô ta hỏi:

"Cô tìm Uyển Uyển có chuyện gì, không thể nói ở đây sao?"

"Trình Anh, tôi tìm Thẩm Uyển liên quan gì đến cô?"

Tưởng Linh Linh trợn mắt nhìn cô ấy, tránh né cô lại gọi Thẩm Uyển:

"Cô ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Thẩm Uyển đứng lên, Trình Anh nắm lấy cánh tay cô, khịt mũi với Tưởng Linh Linh, cao giọng nói:

"Cô có gì muốn nói thì nói ở đây, nếu không đừng nói nữa!"

Ba người đứng chung đã hấp dẫn ánh mắt của những người khác trong đoàn, khi Trình Anh nói câu này, có một số thành viên chuẩn bị tới xem bọn họ xảy ra chuyện gì.

Tưởng Linh Linh tức giận trừng mắt nhìn Trình Anh, không nói gì nữa.

Trình Anh ngẩng cằm nhìn lại, những người khác trong đoàn sợ cô ta, nhưng cô ấy thì không. Không phải chỉ là trong đoàn có người quen là lãnh đạo sao, dì của cô là phó đoàn trưởng đấy.

"Được rồi, hai người đừng cãi nhau."

Thẩm Uyển nhẹ nhàng kéo Trình Anh, chính tiến lên một bước nhìn Tưởng Linh Linh hỏi:

"Cô tìm tôi có chuyện gì, nếu không thì nói luôn ở đây đi."

"Cô đi ra ngoài với tôi."



Tưởng Linh Linh rất kiên trì.

"Không!"

Trình Anh cũng rất kiên trì, Thẩm Uyển là người trong cuộc lại trở thành người hòa giải kẹp ở giữa hai người.

Hơn nữa, khó trách Trình Anh và Tưởng Linh Linh không hợp nhau, phải nói là do tính cách kiêu ngạo của Tưởng Linh Linh, nên trong đoàn có rất ít người làm bạn với cô ta.

Nhưng cô ta có người thân là lãnh đạo bộ tuyên truyền của quân bộ, mọi người không dám đắc tội với cô ta, trong đoàn từ lâu đã có tin đồn cô ta gia nhập đoàn văn công bằng cửa sau.

Tưởng Linh Linh là người kiêu ngạo, Thẩm Uyển là vũ công chính tiểu đội múa số một của đoàn văn công, thường xuyên có cạnh tranh với cô ta, nhưng thật ra ấn tượng của Thẩm Uyển về cô ta không hề tệ.

Cho nên cô rất tò mò, Tưởng Linh Linh muốn tìm cô nói chuyện gì.

Đương nhiên, Thẩm Uyển chỉ tò mò về những chuyện liên quan đến mình, phản ứng của Trình Anh hơi kỳ lạ.

Lúc trước cô ấy đúng là không thích Tưởng Linh Linh lắm, nhưng không đến mức cảnh giác khi phải đi ra ngoài một mình với cô ta.

Có chuyện gì đã xảy ra trong đoàn trong hai ngày cô về nhà sao?

Thẩm Uyển hơi suy đoán, mấy người đứng cãi nhau ở đây cũng không phải là cách hay, cô suy nghĩ rồi nói:

"Được, tôi đi ra ngoài nói chuyện với cô."

Trình Anh nghe vậy sốt ruột: "Không được, Uyển Uyển, cậu không thể đi ra ngoài với cô ta..."

"Trình Anh, đủ rồi! Tôi sẽ không làm gì cô ấy đâu!"