Chương 10: Mẫu bằng tử quý

Giang Lai Đệ không biết thời gian đã qua bao lâu, cô giống như hóa thân thành một đứa trẻ con vừa mới sinh ra, không biết nói, hai mắt giống như bị che một tấm lụa mỏng, chỉ có thể nhìn thấy mấy thứ mơ hồ. Để sống sót, cô không hề có chút kháng cự nào mà uống sữa của một người phụ nữ xa lạ, cho đến khi cô có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh truyền đến từ bên ngoài, đôi mắt cũng dần dần nhìn thấy được màu sắc.

Đây là một căn phòng cực kỳ đơn sơ cũ nát, trên bốn vách tường đá xung quanh được quét lớp sơn trắng, nhưng mà rõ ràng đã có chút lâu năm, sơn trắng bắt đầu tróc ra, bên trên còn dính mấy vết bẩn đen sì, cô đang nằm trên một chiếc giường đất theo chiều nam bắc, cái giường đất này chiếm nửa căn phòng, trên giường đất xếp mấy cái chăn, vỏ chăn là kiểu hoa hồng mà nhà nào cũng có hồi thập niên 60-70, không khí vui mừng mà đơn sơ.

Bên cạnh giường đất là một chiếc tủ gỗ rắn chắc, bên ngoài khóa bằng một cái khóa làm từ đồng thau, cũng không biết bên trong cất cái gì, trừ mấy thứ này ra, trong phòng chỉ còn lại một cái bàn nhỏ, đặt ở chỗ gần cửa sổ, bên trên có một cái đèn dầu hoả, lớp sơn bên ngoài đã hơi tróc ra, nhưng mà thân đèn thủy tinh hình hồ lô được lau rất sạch sẽ, hiển nhiên chủ nhân cực kỳ yêu quý thứ này.

Giang Lai Đệ nhìn khung cảnh trước mắt, cảnh tượng này, cô chỉ từng nhìn thấy ở Trung Quốc thập niên 60-70, rốt cuộc cô đã tới nơi nào? Niên đại gian khổ mà lại hỗn loạn kia, cô thật sự không có can đảm trải qua lần nữa.

“Con trai ngoan, nghĩ cái gì thế, cau mày cứ như ông già vậy.” Một giọng nữ quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của cô, cả thân mình của Giang Lai Đệ đều cứng lại, giọng nói này, cả đời cô đều không quên được.

“Nói hươu nói vượn, cháu ngoan của tôi xinh thế kia cơ mà, cô làm mẹ mà chỉ biết nói bậy.” Miêu Tam Phượng bê canh trứng gà đi vào, nghe thấy lời con dâu nói, bất mãn mà trừng mắt liếc cô một cái, lúc quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ trong lòng ngực cô, lại cười thành một đóa hoa cúc.

Sự xuất hiện của Miêu Tam Phượng, hoàn toàn phá nát một tia may mắn duy nhất kia của cô, cô đã trở lại, quay trở lại năm mới sinh ra kia, đời trước đã từng chịu khổ, đời này lại phải lặp lại một lần nữa ư?

“Ui trời, cháu ngoan sao lại vẻ mặt đau khổ thế này, có phải là đói bụng rồi không, Mai Tử à, con mau ăn canh trứng gà này đi, cháu ngoan, để bà nội ôm một cái nào.”

Cô bị Miêu Tam Phượng ôm vào trong lòng, nhìn bà cụ nghiêm khắc xảo quyệt trong trí nhớ vẻ mặt thân thiết mà nhìn cô, hôn mạnh lên mặt cô mấy cái, cả người càng ngây ngẩn hơn.

Hiện giờ trứng gà có thể bán được tám xu, đây cũng không phải là con số nhỏ, nhà nào cũng chỉ có mấy con gà, đẻ được trứng là đều sẽ bán, lúc Cố Đông Mai sinh mấy đứa con gái, đừng nói canh trứng gà, đến một chén nước ấm cũng phải tự mình đun, sinh con xong đã phải ra đồng, mấy đứa con gái thì đều đứa lớn trông đứa nhỏ, cứ thế thiếu thốn mà lớn lên.

Cố Đông Mai nhìn canh trứng gà trước mắt, trong mắt chợt lấp lánh ánh nước, nhìn thoáng qua con trai được mẹ chồng ôm vào trong ngực, tất cả đều đã khác trước kia.

“Mẹ, mẹ ở đâu đấy.”

Cố Đông Mai đang uống canh trứng gà, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên một giọng nữ lanh lảnh, ngay sau đó mành che bị ai đó xốc lên, một cô gái diện mạo sáng sủa, tóc cắt ngắn ngang vai đi vào.

Giang Lai Đệ nghe thấy giọng nói này, tinh thần chấn động, đây chẳng phải là cô nhỏ sao, kiếp trước, cô có thể dẫn theo cháu ngoại gái ra nước ngoài, người cô này cũng đã góp vào không ít sức lực, lúc trước sau khi chị cả chết, cô nhỏ đã cãi nhau một trận to với ông bà nội, nhận mấy chị em gái còn lại bọn cô về nuôi, mới không để cho mấy người bọn họ đi lên vết xe đổ của chị cả và chị hai, có thể nói, cô nhỏ đã thay đổi cả cuộc đời bọn họ.

Giang Lai Đệ nhìn người cô trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt, hai mắt đẫm lệ.

“Con xem con đấy, giọng to quá dọa cháu trai con khóc rồi kìa.” Miêu Tam Phượng thấy con gái vừa vào cháu trai bảo bối của mình đã bẹp miệng khóc, tức giận mà trừng mắt lườm cô ấy một cái.