chương 4

Hứa Vân Lan đạp mạnh chân ga, một đường chạy như điên.

Lúc tới địa điểm tập hợp vật tư, đã là giữa trưa ngày thứ ba.

Vật tư cũng lục tục đưa tới.

Bởi vì là vật tư cứu trợ thiên tai, không ai dám trì hoãn.

Đều là tăng ca làm thêm giờ phân phối.

Chỉ kiểm kê vật tư đã mất một ngày.

Kiểm kê sơ lược xong, cô lên xe trước.

Ai ngờ mặt đất đột nhiên sụp đổ từng chút một, tài xe đã lên xe hay chưa lên xe nhao nhao bỏ xe chạy trốn.

Chỉ có Hứa Vân Lan lớn tuổi, không tránh né kịp.

Cả người lẫn xe đều rơi xuống.

Xe tải chở hàng cũng bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn khiến không ai sống sót.

Địa phương lớn như mấy ngàn sân bóng đá cộng lại, đột nhiên biến thành hố lớn sâu không thấy đáy.

Khi Hứa Vân Lan chạy tới, chỉ thấy các tài xế may mắn sống sót đấm ngực dậm chân.

Cả đám trợn tròn mắt.

Đội tìm kiếm cứu nạn lục soát mười ngày mười đêm, chỉ tìm thấy thi thể Hứa Vân Lan, vật tư chuẩn bị đưa đi cứu trợ thiên tai đã theo xe biến mất không thấy.

Đội tìm kiếm cứu nạn cuối cùng tìm kiếm không thấy gì, dẫn theo thi thể Hứa Vân Lan trở về an táng.

##

“Vân Lan, Vân Lan......”

Hứa Vân Lan nâng mí mắt lên, nhưng mí mắt giống như dính keo, lại nặng nề khép lại.

Tuy rằng không mở mắt ra được, vẫn có thể nghe được rõ ràng đối thoại của các cô.

“Mẹ, chị sẽ chết sao?”

“Phi phi phi, cái gì chết hay sống, nhìn anh cả, chị cả con tìm bác sĩ trở về chưa?”

“Con đi ngay đây.”

“Vân Lan, con kiên trì một lát, lát nữa để bác Phùng kê thuốc cho con là được rồi.”

……

Hứa Vân Lan mơ mơ màng màng.

Đây là sau khi rơi xuống hố, cả nhà đoàn tụ?

Nhưng lời này giống như đã từng quen biết!

Hình như là năm tám tuổi, cô đói đến hôn mê, mẹ cho rằng cô bị bệnh nặng, cố ý tìm bác sĩ chân trần của đội sản xuất.

Người sắp chết, luôn thích nhớ tới chuyện khi còn bé.

Đang suy nghĩ, giống như có người vào cửa.

“Anh Phùng, anh mau xem cho Vân Lan, đây là sao?”

“Đừng hoảng hốt.”

Bác sĩ chân trần lấy ống nghe ra, đặt ở vị trí tim Hứa Vân Lan.

Xúc cảm lạnh lẽo kí©h thí©ɧ thần kinh buồn ngủ của cô, cô giật mình thiếu chút nữa ngồi dậy.

Đáng tiếc một chút khí lực cũng không có, ngồi không dậy nổi.

Nhưng xúc cảm lạnh lẽo này chân thật như thế......

Cô dùng sức mở mắt ra, mẹ, anh, chị và em trai đều tiến lại gần.

“Chị à, chị không sao thật tốt quá.”

“Vân Lan, em nhanh khỏe lên, được rồi anh cả dẫn em lên núi đào tổ chim.”

“Đúng vậy đúng vậy, chị còn chờ em khỏe lại cùng đi đào rễ cỏ.”

Khóe mắt Hứa Vân Lan ướŧ áŧ, những người thân đã mất sớm nếu còn sống thì tốt biết bao.

Nhưng chết còn có thể nhìn thấy bọn họ, cũng nên thỏa mãn rồi.

Cô chưa bao giờ biết mẹ rõ ràng mới hơn ba mươi tuổi, đã có tóc bạc.

Trên trán anh cả hóa ra có vết sẹo, trên mặt chị gái có mấy vết tàn nhang nhỏ.

Em trai đây là đói đến sưng phù sao, đầu sao lại lớn như vậy?

Còn cả miếng vá lớn vá nhỏ trên người bọn họ, cảm giác thật thân thiết.

Chỉ thấy mẹ hỏi bác sĩ chân trần, "Anh Phùng, Vân Lan làm sao vậy?”

Bác sĩ chân trần cười cười, "Không cần khẩn trương, Vân Lan không sao, chỉ là đói đến hôn mê.”

“Bác Phùng, bác uống chút nước đi." Chị Hứa Vân Lệ hiểu chuyện rót cho bác sĩ chân trần một ly nước.

Bác sĩ chân trần nhìn người một nhà vì đói lâu, hơi sưng phù nói: "Nước, tôi không uống nữa, lát nữa nhờ lão Hứa giúp tôi sửa mái nhà đi.”

“Được, vậy không thành vấn đề.”

Nghe thấy mẹ sảng khoái đồng ý, cô mới kịp phản ứng còn có thể nhìn thấy cha.

Quá tốt rồi!