chương 3

Nhớ năm đó cô buôn bán nhỏ lâm vào khốn cảnh, cũng là quý nhân ra tay tương trợ.

Hơn nữa quý nhân này không cầu hồi báo, một hồi trợ giúp rất nhiều năm.

Quân tử chi giao đạm như nước, các cô không thường gặp, nhưng luôn rất ăn ý.

Đáng tiếc người tốt không sống lâu.

Quý nhân chết trong một tai nạn ngoài ý muốn, lúc cô chạy tới, anh đã gặp nguy trong sớm tối.

Nhớ mang máng anh nói, hy vọng kiếp sau sớm gặp em.

Kiếp sau còn có thể gặp lại sao?

Tình cảm của người từng trải qua thời đại đó rất thuần túy, cũng rất sạch sẽ.

Nhất là một ngày trước khi qua đời, anh đã chuyển tất cả tài sản trên danh nghĩa cho cô.

Điều này làm cho cô đã lăn lộn phong sinh thủy khởi càng thêm có tiền.

Cô đi cứu trợ thiên tai, không chỉ vì mình, mà còn vì anh đã lặng lẽ trả giá.

Thời gian không đợi người, trước khi xuất phát một ngày, cô lại nghĩ tới tai nạn qua đi dễ xuất hiện ôn dịch.

Lại vội vàng liệt kê một danh sách.

Thuốc cảm mạo, thuốc hạ sốt, thuốc xổ, thuốc kháng virus, thuốc tiêu viêm, thuốc giảm đau, đường glucose và các loại thuốc thường trực khác đều cần.

Còn có băng cá nhân, băng gạc và các dụng cụ cấp cứu khác.

Đúng rồi, quan trọng nhất chính là thuốc khử trùng, dịch khử trùng không thể thiếu.

Cảm thấy không có gì bỏ sót, cô vội vàng liên hệ với các nhà máy thuốc lớn, đặt mua rải rác hơn mười vạn thùng thuốc thường trực.

Nhìn lại tiền còn dư cô lại đặt mua mười vạn bộ quần áo bốn mùa mặc, người lớn trẻ nhỏ đều có.

Mười vạn chiếc áo phao, vạn nhất tình hình thiên tai tăng thêm, cũng có thể phòng bị.

Khu vực thiên tai có thể mất điện, cô lại đặt mua nến, bật lửa, đèn pin, đèn pin cường quang, đèn pha và các công cụ chiếu sáng khác.

Ông chủ thấy cô đặt nhiều, cố ý tặng mười rương vũ khí phòng sói cầm tay.

Khiến cho cô dở khóc dở cười.

Cô lớn tuổi như vậy, còn dùng vũ khí phòng sói gì nữa.

Nhưng ông chủ là một người tốt bụng, cô dự định cùng đưa nó đến khu vực gặp nạn.

Tạm thời chỉ có thể nghĩ đến như vậy.

Sau khi bán nhà, cô vẫn luôn ở khách sạn.

Tất cả các vật có giá trị như vàng, bạc và đồ trang sức đều được đặt trong xe.

Cô vẫn luôn có thói quen thu thập tem và phiếu mua sắm lấy phiếu lương thực làm chủ, có thể là từ thời đại đó tới, lúc nhàn hạ rất hoài niệm.

Tem cô chỉ thu thập có giá trị, nhưng các loại phiếu mua sắm lấy phiếu lương thực làm chủ thì thứ nào tới cô cũng không từ chối.

Tất cả những thứ này cộng lại để trong cốp xe không vừa.

Cô lại nhét đầy ghế sau.

Dù sao cũng là một loại ký ức, bán đi thật sự đáng tiếc.

Nghĩ đến khu vực thiên tai, tặng cho người hữu duyên tâm địa thiện lương.

Chiếc xe là một chiếc Jeep lớn, chiếc xe ít giá trị nhất trong tất cả các chiếc xe trên danh nghĩa.

Lúc trước mua, cũng chỉ hơn năm mươi vạn.

Đừng nhìn cô lớn tuổi, tâm tính lại không già.

Lúc ba mươi lăm tuổi đã lấy bằng lái xe, cô đã là tài xế lão luyện có ba mươi lăm năm tuổi lái xe.

Không chỉ như thế, năng lực học tập của cô đặc biệt mạnh, theo sát bước chân của người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi có thể làm, người trẻ tuổi không thể làm, cô cũng biết làm.

Hiện tại dùng điện thoại di động chính là hệ thống Hồng Mông* mới nhất, ủng hộ hàng nội địa là tôn chỉ trước sau như một của cô.

(*Của Huawei nhé)

Nhưng cô mua sắm quy mô lớn như thế, đã khiến cho người có tâm chú ý.

Thậm chí đã có người truyền chuyện của cô lên mạng để tuyên truyền năng lượng tích cực.

Chuyện khác cô cũng không lo lắng, chỉ là lo lắng những thân cháu trai, cháu gái họ sẽ đuổi theo gây sự.