Chương 4: Bắt Đầu Chạy Nạn 2

Hô hấp của Tống Hòa không quá vững vàng, cố gắng bình ổn cơ thể, “Con, con không được, mẹ không được có chuyện gì.”

“Con làm được mà!” Bà thút thít, giống như người mẹ mất đi đứa con thơ.

“Không, không có con, ba …chị em con đều sẽ không sống nổi. Bốn người …các con ai cũng không được thiếu.”

Ánh mắt bà tha thiết, kỳ vọng nhìn chăm chú Tống Hòa.

Tống Hòa lưng đổ mồ hôi, bị gió lạnh thổi qua khiến người lạnh cả sống lưng.

Lực nắm tay cô của mẹ nguyên thân càng ngày càng chặt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, ý thức dường như dần trở nên mơ hồ.

Cô không có cách nào đồng ý được, bởi vì theo cô tính toán, khả năng cao là cô sẽ phải chân trước chân sau cùng người mẹ này rời đi.

Một nhà này, không, nhóm người chạy nạn này đã đến lúc sơn cùng thủy tận.

Lúc này không xảy ra tình trạng ăn thịt người, không phải là vì lương tâm, mà là vì trong tay mọi người đều không có đồ sắt!

Trong quá trình luyện thép quy mô lớn, tất cả các công cụ bằng sắt đều đã bị tịch thu.

Bây giờ trong đội ngũ người có dao thái rau đều là gia đình “đại gia”, họ vẫn còn sót lại một ít khoai lang hoặc ngô, tự nhiên không cần tấn công người khác.

Đồng thời, những con dao thái rau này cũng là vật răn đe đối với những người khác.



Con người có điểm mấu chốt, đã dám ăn thịt đồng loại, vậy thì chính là súc sinh.

Súc sinh thì cái gì cũng dám làm. Có dao sẽ cướp dao, chết người cũng không sợ.

Cho nên những người có dao ở đây, vì bảo vệ bản thân nên đều giữ gìn trật tự, hoặc bảo vệ những người đã chết không bị biến thành thức ăn.

Chỉ là, sau khi những người này không còn thức ăn thì tình trạng như này còn có thể kéo đài được bao lâu?

Đến lúc đó, sợ rằng câu nói đó sẽ hiệu ứng: Kẻ diệt rồng, cuối cùng sẽ thành con rồng tàn ác nhất.

Tống Hòa là một người bình thường, không cách nào đảm bảo có thể đưa ba đứa trẻ còn chưa đến 4 tuổi này đến nơi được.

Nhưng nhìn bộ dạng mẹ nguyên thân còn một hơi thở cuối cùng, cô đổi cách khác nói: “Chỉ cần con còn sống, con sẽ dẫn mấy em đến thôn Lý gia.”

Cô của nguyên thân ở thôn Lý gia thuộc quản hạt của thành phố Nguyên Dương tỉnh An.

Vào lúc 4 tuổi Tống Hà Hoa từng cùng cha đến thôn Lý gia, quan hệ giữa am chị em cũng không tệ. Tuy nhiên cô bé đã quên chuyện này từ lâu rồi, nhưng Tống Hòa vừa xem qua kí ức lại biết rất rõ ràng.

Mẹ nguyên thân nghe được lời này của Tống Hòa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tống Hòa tim đập thình thịch nắm ngược chặt tay bà, sau đó lay tỉnh ba đứa nhỏ đang ôm nhau ngủ.

Ba đứa nhỏ này khóc lâu rồi, tinh thần kiệt quệ nên đã ngủ.

Nhưng lúc này đây, dù sao cũng phải để chúng…nhìn mặt lần cuối.



Cô có lẽ không còn kiên trì được nữa, trong lòng Tống Hòa nghĩ.

Mấy ngày trước vì cứu mợ của nguyên thân, mẹ nguyên thân dẫn theo nguyên thân đến trước mặt từng người quỳ xuống ăn xin, nhưng nửa miếng ăn cũng không xin được.

Bây giờ, trong tình huống không có thức ăn bổ sung, cô e rằng cũng rất khó tìm được đồ ăn, nhưng cho dù thế nào cũng phải thử xem.

Ba đứa nhỏ thấy chị cả tỉnh lại đầu tiên là vui mừng, đến khi nhìn thấy mẹ, cô gầy trơ xương thì đáy lòng cũng biết là có chuyện gì rồi.

Tống Hòa không ngừng tự nói với chính mình trong lòng “bình tĩnh bình tĩnh”, vất vả đứng dậy lại lần nữa. Ba đứa nhỏ đều rất nhếch nhác, thân hình cũng không chênh lệch bao nhiêu, trong đêm tối, hoàn toàn không có cách nào phân biệt được ai với ai.

Cô nhanh chóng dặn dò một chút: “Chị đi tìm đồ ăn, các em ở lại đây với mẹ.”

Em trai nguyên thân Đại Oa dùng sức gật đầu, gương mặt đầy nước mắt: “Chị cả chị đi nhanh nhanh, nhanh nhanh!”

Không phải cô không muốn nhanh, thật sự là nhanh không nổi.

Đứng thẳng lên, Tống Hòa mới mới biết là cơ thể này yếu ớt nhường nào!

Mỗi một bước đi, bụng đều đau thắt một cái, giống như đang kêu gào nếu còn không ăn uống thì sẽ ngừng hoạt động.

“Hà Hoa à, đừng đi nữa, tiết kiệm chút sức lực đi.” Có người nhìn thấy cô lắc lư lại đây, có lòng tốt nhắc nhở một câu.

“Bây giờ còn nhà ai có thức ăn chứ…tiết kiệm chút sức lực, đều là mạng cả. Con còn phải nuôi em, con không còn nữa, em trai em gái con làm sao mà sống?”