Chương 10:

Triệu Lan Hương sau khi trở lại phòng nhìn thấy trên bàn để một xấp tiền rải rác, tay lau khô tóc không tự giác mà chậm lại.

Ánh đèn dầu ảm đạm chiếu lên gương mặt trắng trong thuần khiết của cô, cô nhìn số tiền này không khỏi mấp máy bờ môi. Cái nhà này nghèo quá nghèo, nghèo hơn Triệu Lan Hương tưởng tượng. Ngay cả ba bữa cơm cũng ăn không đủ no, người còn nói gì đến hạnh phúc, Triệu Lan Hương cảm thấy cô nên bắt đầu làm chút gì đó để cải thiện tình trạng quẫn bách của gia đình này.

Hạ Tam Nha cùng bà nội nằm ở trên giường, cô bé vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn liếʍ liếʍ miệng.

"Bà nội bà có ăn thịt chưa?"

Bà cụ ôm cháu gái vào lòng, bàn tay y hệt củi khô vỗ nhè nhẹ lưng cô bé, "Ăn rồi."

Móng giò được hầm mềm nhừ nát vụn kia, vị ngon đến nỗi khiến bà cụ nhớ tới quang cảnh nhà họ Hạ trước khi xuống dốc. Khi đó trong nhà người giúp việc đứng thành đàn, có thịt ngon ăn không hết, còn có tơ lụa mặc không hết ... Với những hồi ức tốt đẹp này, bà cụ chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

...

Sáng sớm Triệu Lan Hương được phái đi bón phân trên cánh đồng ngô, cô gánh tro đáy bếp, chờ xã viên đào mở một cái hố nhỏ liền chôn xuống một nắm tro.

Thời điểm này, cây ngô đã mọc ra những ngọn chồi cao, đang rất cần phân bón, Triệu Lan Hương không sợ bẩn không sợ mệt mỏi, sợ nhất chính là những con sâu lông ẩn dưới tán ngô. Cô ba bước liếc nhìn một cái, luôn nhìn thấy sâu nhúc nhích trong tầm mắt. Tư vị này, so với tay chân bị phồng rộp chảy máu còn muốn giày vò hơn.

Lúc này trong ống tay áo của cô nhảy ra một con sâu lông không biết bò lên từ lúc nào, làm cô giật thót cả mình.

"Chị Triệu!"

Hạ Tam Nha chui qua đám ngô xanh biếc, cầm hai thanh que nhanh tay lẹ mắt gắp sâu trên tay Triệu Lan Hương cho vào trong ống tre của mình.

Triệu Lan Hương lau mồ hôi lạnh, "Sao em lại tới đây?"

Cô xoa đầu đầy mồ hôi của Hạ Tam Nha, cô bé ngoan ngoãn đẩy ống tre trong tay tới, bên trong ống tre lớn có một đống sâu đang ngọ nguậy.

Triệu Lan Hương nhìn sang cả người đều nổi đầy da gà.

"Em tới bắt sâu cho gà ăn." Hạ Tam Nha nhỏ giọng nói, một đôi mắt trắng đen rõ ràng.

Cô bé mở nắp ra, nhìn lượng sâu bên trong ống, lại bắt thêm một hồi nữa thì phần hôm nay coi như là đủ rồi.

Triệu Lan Hương biết rõ gà trong nhà đều do Hạ Tam Nha cho ăn, đối với cô bé càng thêm bội phục.

Gà con mà chị cả Hạ ôm từ trong trấn trở về mới chỉ có một ít lông mềm như nhung, Hạ Tam Nha đã bắt đầu nuôi nấng chúng rồi, cô bé yêu quý cực kỳ những con gà này, mỗi ngày đều chạy tới chuồng gà lần lượt thay phiên ôm một hồi, mỗi con gà đều được cô bé dùng côn trùng cho ăn đến lông vũ đều tỏa sáng.

Mỗi ngày chị cả Hạ đều có thể nhặt được hai ba quả trứng, đầu tròn trịa lại đầy đặn, chị sẽ luôn đập một quả làm bát bánh canh trứng cho bà nội bổ sung dinh dưỡng, trứng dư còn lại đều được chị để dành, tích lũy đến số lượng nhất định để cho em trai cầm lấy đi hợp tác xã cung tiêu đổi lấy tiền.

Đối với cái gia đình khó khăn này mà nói, gà mái không khác gì kho bạc, trứng gà đổi lấy tiền là một khoản thu nhập quan trọng. Nếu như không phải xã có quy định mỗi nhà chỉ có thể nuôi dưỡng nhiều nhất ba con gà, ba chị em cần cù này nhất định sẽ một hơi nuôi dưỡng mười mấy hai mươi đầu gà.

Hạ Tam Nha liếʍ liếʍ môi nói: "Anh hai hôm nay muốn đi thị trấn đổi trứng gà lấy tiền."

Triệu Lan Hương nói: "Thật sao? Vừa vặn chị cũng muốn đi trong trấn làm ít chuyện."

Cô làm xong công buổi sáng, quyết đoán xin nghỉ. Đại đội trưởng Lý Đại Lực một mắt nhắm một mắt mở, nhường phần việc của Triệu Lan Hương cho Chu Gia Trân làm, dù sao không làm việc sẽ không được tính công điểm.

Triệu Lan Hương không biết có thể gặp Hạ Tùng Bách hay không, nhưng hiển nhiên lúc cô trở lại Hạ gia chị cả Hạ nói anh đã sớm đi rồi.

Triệu Lan Hương từ trong túi xách lấy ra túi tiền dày cộm, thuận tiện lấy ra một cái giỏ đi ra ngoài. Lần này đi lên thị trấn cô không gọi Chu Gia Trân, bởi vì cô có ý định đi làm chuyện lớn.

Cô đi vào thị trấn một đường vừa đi vừa chú ý tìm chợ đen, cô mua cây thanh mai (*) tươi mới ở một quầy hàng ven đường, kín đáo hỏi thăm ở đâu có lương thực để mua.

(*) Cây thanh mai còn được gọi là cây dâu rừng, dâu rượu, có tên khoa học là Myricaceae, thuộc bộ Dẻ (Fagales). Quả mọc thành chùm, tròn nhỏ như quả mận, có vị chua ngọt.

Ánh mắt nông dân thành thật lập tức trở nên cảnh giác, vội vàng khoát tay: "Đồng chí này, cô hỏi tôi tôi nào biết được!"

"Chị dâu trong nhà vừa sinh con, thiếu sữa dữ lắm, ba mẹ tôi muốn cho chị ấy ăn ngon một chút." Triệu Lan Hương nói.

Nông dân lấy mũ xuống, tỉ mỉ đánh giá Triệu Lan Hương vài lần.

Cô gái này ăn mặc rất thanh lịch, một thân áo sơ mi kẻ sọc cùng hai cái bím tóc rủ xuống hai bên, chân đi một đôi giày da màu đen, nói tiếng phổ thông rõ ràng, giọng nói vừa êm vừa nhẹ, nhìn qua đã biết là người vô cùng có tri thức.

Triệu Lan Hương móc tiền ra mua tất cả cây thanh mai còn lại, buồn bã nói: "Mua không được trứng gà cũng không mua được thịt, mua thêm ít cây thanh mai trở về cho chị ấy lót dạ thôi. Tôi đành phải tốn chút tiền tiêu uổng phí để mua lương thực rồi, không cần vé phiếu lương thực là bao nhiêu đồng một cân?"

Cái miệng kín của người nông dân chất phác rốt cuộc mở ra, anh ta chỉ cho cô đi tìm một con hẻm.

Triệu Lan Hương dựa theo anh ta nói đi tìm, quả nhiên đã tìm được chợ đen của trấn Mạ Non. Chợ này tính lưu động đặc biệt mạnh, bởi vì sợ bị công an tra bắt, cách một đoạn thời gian sẽ đổi một địa điểm khác. Nếu không phải Triệu Lan Hương hỏa nhãn kim tinh ngửi ra trên người chủ quán khí tức nhà buôn, đoán chừng lục tung khắp toàn bộ thị trấn cô cũng không tìm ra được chỗ này.

Cô trả giá mỏi cả miệng, tốn năm đồng tiền mua mười cân phiếu thịt từ tay một nhà buôn, vừa dùng tiền mua một số phiếu vé lương thực phiếu vé đường, cô còn tại một con phố khác ở chợ đen mua được rất nhiều đồ gia vị hiếm.

Thời năm 1970 giá hàng rất rẻ, do quốc gia thống nhất định giá, không dám tùy tiện thay đổi giá cả. Mười đồng tiền có thể mua được rất nhiều thứ. Cha Triệu nhiều tiền lương như vậy, mỗi tháng chi tiêu xong còn có thể dư lại hơn năm mươi đồng. Cũng không phải ông keo kiệt, mà là ở nội thành mua đồ phần lớn đều cần phiếu vé. Phiếu vé dùng hết rồi, tiền nhiều hơn đi nữa cũng không có chỗ tiêu, vì vậy dần tiết kiệm được.

Triệu Lan Hương dùng giá thấp mua được phiếu thịt phiếu vé lương thực, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô cầm lấy phiếu vé kiên định đi tới tiệm tạp hóa, tiệm thực phẩm phụ, ý định mua chút ít móng giò và thịt trở về.

Đi đến tiệm tạp hóa ngang qua trước hợp tác xã cung tiêu, cô tinh mắt phát hiện bóng lưng đơn bạc của Hạ Tùng Bách.

"Chỉ có thể cho cô bấy nhiêu đó." Người bán hàng của hợp tác xã cung tiêu nói với vẻ mặt khinh bỉ.

"Cô xem một chút những trứng gà này to bao nhiêu, xứng với giá năm xu năm li? Như loại nho nhỏ này của cô, một quả tất cả đều là năm xu tiền thôi."

Triệu Lan Hương mắt nhìn trứng gà Hạ Tùng Bách xách tới, từng quả tròn trịa đầy đặn, ngay cả phân gà dính trên đó cũng được cẩn thận lau sạch rồi.

Người sáng suốt vừa nhìn liền biết là người bán hàng trợn mắt nói lời bịa đặt, ỷ vào người không có địa vị, cố ý làm khó người.

Hạ Tùng Bách cũng đã quen loại đãi ngộ lạnh nhạt này, mí mắt cũng không màng nhấc lên. Bán trứng gà còn phải để ý vận khí, người bán hàng lúc tâm tình tốt sẽ dựa theo bình thường cho một hào một quả, tâm tình không tốt giá tiền sẽ ít hơn một chút.

Anh đẩy trứng gà về phía trước, chuẩn bị mở miệng đáp ứng. Lúc này anh đột nhiên bị người dùng sức kéo về sau...

Triệu Lan Hương cười tủm tỉm nói: " Chị cả nhờ tôi nói với anh mấy câu."

Cô nói xong dứt khoát xách giỏ trứng gà để trên quầy rời đi, tay kia kéo góc áo người đàn ông cứng rắn lôi anh đi ra ngoài.

Hạ Tùng Bách nhíu lại hàng mày rậm rạp, đuôi lông mày sắc bén dựng thẳng, khóe mắt mang theo thần tình lạnh lùng xa cách.

"Nói cái gì, nói mau."

Triệu Lan Hương nói: "Tôi giúp anh bán trứng gà."

Hạ Tùng Bách giống như là đối đãi với Tam Nha cố tình gây sự, trừng mắt nói: "Đừng quậy, đưa trứng gà cho tôi."

Anh ỷ vào sức lực trai tráng, muốn mạnh mẽ đoạt lại rổ trứng gà trên tay người phụ nữ.

Nhưng không ngờ người phụ nữ này cúi đầu co rụt lại, hai tay ôm lấy trứng gà vững vàng che ở trước ngực. Cô cũng không dây dưa với anh, xoay người rời đi. Vừa đi vừa quở trách anh nói: "Người kia vừa rồi thái độ không tốt, anh còn tỏ vẻ ôn hòa với người ta. Tôi chưa từng đắc tội anh, anh lại bày ra vẻ mặt cau có này."

"Chờ một chút rồi anh xem, đừng có ngăn cản."

Triệu Lan Hương xách trứng gà tới một con phố chợ đen, cô tìm kiếm người đi đường xuống tay.

Một chị gái đánh giá trứng gà của cô vài lần, Triệu Lan Hương vẫy tay với cô ấy, rồi hai người đi đến một chỗ bí mật.

Triệu Lan Hương thấp giọng nói: "Trứng gà ta tươi mới nhà nông, to tròn đủ dinh dưỡng, trong nhà có sản phụ còn ở cữ và cụ già cũng có thể đến xem, giá cả rẻ, già trẻ không gạt."

Giọng nói của cô vừa êm vừa trong trẻo, còn dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, và cũng không giống với nhà buôn nơi khác vừa qua loa vừa nhếch nhác, dáng vẻ đứng đắn sạch sẽ của cô, làm cho người nhìn thoải mái.

"Đây là bao nhiêu tiền?"

"Em gái, trứng này thật tươi mới như vậy? Mua nhiều thì có rẻ hơn chút không?"

Triệu Lan Hương gật gật đầu.

Chị gái này mua nửa giỏ trứng gà.

Triệu Lan Hương bắt chước làm theo, người nào nhìn chằm chằm trứng gà của cô, cô sẽ vẫy chào người khách đó.

Triệu Lan Hương dùng biện pháp lén lút này, một cái giỏ hơn ba mươi quả trứng gà rất nhanh được bán sạch, vốn chất lượng trứng gà của nhà họ Hạ rất tốt, vừa bày ra rất dễ dàng được người nhìn ra.

Cô cuối cùng đếm tiền trong tay, mỗi quả trứng gà bán chênh nhiều hơn hai li tiền, 30 quả tổng cộng bán được một đồng bảy hào một xu, cô giao đủ tiền vào tay Hạ Tùng Bách.

Hạ Tùng Bách từ lúc bắt đầu đã trầm mặc nhìn cô bán trứng gà, cho đến khi Triệu Lan Hương bán sạch trứng gà rồi, đôi mắt tối tăm của anh mới có một loại tâm tình như trút được gánh nặng.

"Cô, cô ..."

Đôi môi mỏng của Hạ Tùng Bách mơ hồ rút đi huyết sắc, giống như là một lần nữa quen biết lại Triệu Lan Hương.

Đuôi mắt hung ác của anh nhất thời hạ xuống, chợt lại trở nên càng hung càng không nói đạo lý, "Cô sau này không thể làm tiếp chuyện như vậy!"

Anh là triệt để thay cô cân nhắc, chiếc thuyền nhà họ Hạ này đã hoàn toàn rách nát, quang cảnh có kém đến đâu cũng là chuyện nhà họ. Nhưng cô là thanh niên trí thức có tương lai tươi sáng, không thiếu tiền cũng không thiếu ăn, không đáng vì bọn họ làm... làm chuyện xấu bết bát như vậy.

Triệu Lan Hương mỉm cười nói: "Anh quan tâm tôi?"

Người phụ nữ mỉm cười tươi sáng và ấm áp, rực rỡ giống như ánh sáng vỡ vụn rơi vào trong mắt. Thân hình yểu điệu linh lung đi trên đường chầm chậm hấp dẫn, cả người có cỗ khí chất vừa tự tin vừa ung dung, cô cái gì đều hiểu, có thể sử dụng lời nói đầy bụng chặn hết thảy những lời nói thô lỗ của anh trở về.

Nhanh mồm nhanh miệng lại ngang ngược không hiểu chuyện.

Hạ Tùng Bách lâm vào một hồi khϊếp sợ tỉnh táo lại, môi mỏng mím chặt càng thêm tái nhợt.

Triệu Lan Hương hồn nhiên không thèm để ý, thoải mái nói: "Đi thôi, tôi muốn đi mua chút thịt."