Chương 9

Triệu Lan Hương nghĩ đến lời nói mới vừa rồi có khả năng bị anh nghe được rành mạch, có chút lúng túng, đang muốn cùng anh giải thích đôi điều, nhưng cô nhớ tới chuyện anh và Phan Vũ trong lời đồn đại của người dân xã Ngọc Mễ.

Cô thu hồi ánh mắt, bình tĩnh mà đi đến bên cạnh giếng múc nước.

Cô cần chủ động sửa lại thói quen đã nhiều năm qua, nhất là việc ánh mắt không tự chủ được dõi theo Hạ Tùng Bách, cô phải thuận theo tự nhiên chậm rãi đến gần anh. Triệu Lan Hương không thể không thừa nhận, Hạ Tùng Bách mười chín tuổi và ông chồng già bốn mươi tuổi nhà cô khác nhau như cách cả bầu trời, bọn họ lúc bốn mươi tuổi có thể tương cứu trong lúc hoạn nạn, ân ái ngọt ngào.

Cũng không có nghĩa là bọn họ khi mười chín tuổi có thể thuận lợi ở cùng một chỗ, hết thảy đều có định số. Lần này, mục đích thực sự Triệu Lan Hương xuống nông thôn tới bên cạnh anh là ngăn cản anh vào ngục giam, mà không phải gấp gáp cùng anh yêu đương kết hôn.

Nghĩ như vậy, suy nghĩ trong lòng Triệu Lan Hương bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt, để bao quần áo trong lòng xuống.

Ruột già heo thối hoắc được cô dùng muối hột chà xát sạch sẽ, tẩy rửa ruột già xong cô lại cẩn thận rửa giò heo. Dùng dao nhỏ tỉ mỉ cạo móng heo, mười ngón tay xoa nắn như xoa bóp cho nó. Dưới làn nước trong veo, móng heo màu trắng xen lẫn chút hồng hồng trông vô cùng đáng yêu. Triệu Lan Hương thèm thịt vô cùng, thậm chí không kịp dùng hương liệu cô đã vội vàng nướng chín nó.

Nửa cân giò heo thật ra thịt cũng không nhiều, chặt thành khúc gần như chỉ có chút thịt mà thôi. Nhưng mà Triệu Lan Hương xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, chỉ có thể tạm thời kiềm lại lòng thèm ăn thịt.

May mà hai thứ đồ này ngoại trừ hao chút da lông bên ngoài, còn lại cũng rất có lời. Một cân ruột già hai hào, giò heo thì một hào. Cô cố ý chọn lấy giò heo có mỡ nạc đều đều, nghĩ đến sắc trời còn sớm, hầm món giò heo ngũ vị hương vẫn còn kịp.

Chị cả Hạ còn chưa có xong việc, thời gian nhà họ Hạ làm cơm tối vẫn không có sớm như vậy, cô mượn phòng bếp nấu và nồi của nhà họ Hạ để dùng.

Cô dùng nước chần sơ móng heo một lần, dùng rượu, xì-dầu ướp hơn nửa giờ. Kế tiếp đợi nồi nóng lên thì cho dầu vào xào cùng gừng thái sợi, hương liệu được cô dùng vải xô gói kỹ buộc thành một túi hương liệu bỏ vào trong nồi, móng heo được cho vào nồi để lửa hầm liu riu. Khi nước gần cạn và sền sệt thì móng heo cũng biến thành màu đỏ sáng bóng loáng.

Nước trong nồi sủi bọt ùng ục, cô hài lòng ngửi ngửi mùi thơm bay lên rồi đậy nắp nồi lại.

Hạ Tam Nha quay về nhà trước, cô bé buông cỏ lợn nặng trĩu trên lưng, ngửi được mùi thơm không tự chủ được đi tới kho củi. Đây là một mùi thơm ngào ngạt bá đạo, người đói bụng nghe thấy bụng càng quặn đau y hệt như cảm giác đói khát lâu ngày. Nước miếng trong miệng Hạ Tam Nha chảy ròng ròng, cô bé nhìn thấy Triệu Lan Hương ở trong phòng chứa củi giống như là khϊếp sợ ngây người, thèm thuồng nhìn qua, rồi quay đầu bỏ chạy ra sân rót một bát nước lớn, cắn rau khúc [1]uống một ngụm nước.

[1]: Cây Rau Khúc là còn có tên khoa học là Gnaphalium Affine D. Don. Loài cây này thuộc họ Cúc (Asteraceae) và chi Gnaphalium L. Đây là loại cây làm nên một loại bánh huyền thoại gắn liền với câu chào mời nổi tiếng đó là Ai xôi lạc bánh khúc đây.

Triệu Lan Hương đang chuyên tâm xào rau thì bị cô gái nhỏ bỗng nhiên xuất hiện lúc này làm cho hoảng sợ, tiếp theo cô trông thấy cô bé nằm sấp ở bên cạnh giếng uống nước lã ăn rau dại, không khỏi có chút nhìn không nổi.

Cô dẫn đứa nhỏ vào phòng chứa củi, nhấc nắp nồi lên, tám cái móng heo không có chút thịt được hầm đến mềm rục ngọt ngào, trơn như bôi dầu mà phát ra ánh sáng. Cô lấy một cái bát ra cho Tam Nha, dùng chiếc đũa gắp một miếng đưa tới trước miệng thổi thổi, thả vào trong bát.

"Ăn đi."

Hạ Tam Nha lộ ra một chiếc răng trắng nhỏ, cúi đầu tựa như con thú nhỏ cắn cắn đầu ngón tay. Cô bé không một chút nhăn nhó, cũng không hiểu thế giới người trưởng thành phức tạp. Cô bé đã quen bị người khác đối xử lạnh nhạt, bị người đánh cũng không khóc, nhút nhát e lệ chết lặng giống như là con rối không có có tình cảm.

Nhưng chỉ cần hơi tốt với cô bé một chút, trong ánh mắt đen láy ánh lên nụ cười sáng lạn ấm như ngọn lửa bếp lò. Sau khi đã ăn xong, cô bé vùi khuôn mặt ở trong bát hắc hắc mà cười ngây ngô, còn liếʍ hương vị lưu lại trong bát.

Hạ Tùng Bách cho heo ăn xong trở về thấy một màn như vậy.

Trong phòng chứa củi mờ tối, ngọn lửa nhỏ từ từ nhấm nháp liếʍ láp cái nồi. Ngọn lửa nhảy lên phác họa người phụ nữ đang ngồi xổm trên bếp rất dịu dàng, em gái ngốc Nha nhà anh thì vây quanh người ta ăn cơm ăn thịt.

Hết thảy đều rất hài hòa, ngoại trừ Tam Nha đi theo cô gái kia tập trung ăn thịt.

Anh trầm mặt xuống, quát Tam Nha.

"Ai cho em ăn chùa đồ ăn của người khác?"

Thanh niên thời kỳ vỡ giọng, trong giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo tức giận không thể ngăn cản, anh hai bước ba bước xoải bước đến trước mặt Hạ Tam Nha, một tay ôm cô bé lên kẹp ở dưới cổ, vừa trầm mặt từ trong túi móc ra mấy tấm phân phiếu vé nhăn nhúm bỏ lên trên bàn, giọng cứng rắn nói:

"Sau này không nên tùy tiện cho con bé đồ ăn."

Triệu Lan Hương không khỏi dịch thân thể lui về sau hai bước, vẻ hùng dữ trên mặt Hạ Tùng Bách tạo cho cô một loại cảm giác anh muốn đánh người.

Sau đó anh thật sự đánh Hạ Tam Nha một trận, đập vào cái mông của cô bé nở ra hoa, bắt cô bé đứng ở góc tường. Nhưng Hạ Tam Nha bị đánh đã quen, da thịt rắn chắc. Tuy rằng đã bị anh hai đánh một trận, nhưng mà tốt xấu gì cũng đã ăn được hai cái móng heo, cô bé đến đứng ở góc tường che miệng, mãi mê nghĩ đến mùi thơm của cái móng heo kia.

Trên thực tế cô bé cũng không biết mình ăn là móng heo, cô bé làm sao biết được móng heo có mùi vị như thế nào? Đứa trẻ đáng thương này quanh năm suốt tháng hiếm khi nào có cơ hội ăn thịt heo, về sau bữa ăn móng heo không đủ no này, đã trở thành hương vị mà Hạ Tam Nha cả đời khó quên.

Triệu Lan Hương vừa buồn cười vừa tức giận, đi đến trước mặt Hạ Tùng Bách nói: "Người cho cô bé ăn cái gì là tôi, em ấy chỉ là một đứa bé biết cái gì, anh có muốn dứt khoát ngay cả tôi cũng đánh luôn một thể hay không ?"

Hạ Tùng Bách đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy một loại khó chịu khổ sở lan tràn toàn thân. Anh cũng rất muốn cho đứa em gái đáng yêu này ăn một bữa thịt thật no nê thỏa thích, cô bé từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng ăn một bữa cơm ngon, hai ba tháng tuổi đã không có sữa uống rồi, là chị cả Hạ dùng khoai lang mài thành bột hòa tan vào nước đút cô bé lớn lên. Thế nhưng dù anh làm việc cật lực đi chăng nữa, cũng không lo được một bữa cơm no.

Chỉ đổ thừa ông trời gửi hồn hai chị em gái Hạ sống ở nhà họ Hạ, không may đi theo anh phải chịu khổ một cách vô ích.

Đôi mắt đen kịt của Hạ Tùng Bách như phủ kín một lớp bụi, anh chỉ liếc nhìn Triệu Lan Hương, xoay người lại chui vào phòng chứa củi. Bàn tay lấy hai nắm gạo lức, bắt đầu chuẩn bị cơm tối cho nhà họ Hạ.

Triệu Lan Hương cảm thấy cái liếc mắt vừa rồi của anh, vậy mà khiến cô có loại cảm giác trái tim đột nhiên tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

...

Buổi tối lúc chị cả Hạ trở lại, Hạ Tam Nha ở sau góc tường cười hì hì gọi chị một tiếng.

Triệu Lan Hương đem ruột già heo đã xào kỹ và giò heo ra, cũng bới cho mấy chị em Hạ gia mỗi người một chén cơm, cô cười híp mắt nói: "Tối hôm qua ăn không nhà các chị một bữa cơm, hôm nay bữa này em mời lại".

Chị cả Hạ vội vàng lắc đầu, cho dù bữa cơm ngày hôm qua đối với bọn họ mà nói được coi là chu đáo, bởi vì cho gạo vào nhiều hơn so với bình thường. Nhưng vẫn là keo kiệt đến không chịu được, làm sao có thể so với những thức cơm có thịt mà thanh niên trí thức Triệu dọn ra.

Triệu Lan Hương đã gắp mấy đũa ruột già vào bát chị cả Hạ, mỉm cười nói: "Những thứ này mặc dù là thịt, nhưng đều là lòng heo không đáng giá mấy đồng, chị cả chị an tâm thoải mái ăn đi!"

Phần tình nghĩa này quá quý trọng, chị cả Hạ vừa cảm động vừa cảm kích nhìn thanh niên trí thức Triệu, chị dùng nước nóng ngâm cơm cho thật mềm rồi bưng vào buồng trong cho bà nội ăn. Người cả nhà một khi có chút đồ ăn ngon, trước đều mang cho bà ăn. Thanh niên trí thức Triệu mua những thứ gạo này tất cả đều là lương thực tốt nhất, mềm đến mức nhai ở trong miệng giống như tan ra, vừa mềm vừa trơn, có vị ngọt nhàn nhạt. Không giống bọn họ ăn hoa màu, khiến cho yết hầu đau đớn.

Chị cả Hạ vừa áy náy vừa thỏa mãn ăn xong bữa cơm, bữa cơm này gần như là món ăn ngon mà chị chưa từng được ăn qua, sau khi thanh niên trí thức Triệu ăn xong, thì chị vét hết thức ăn trong bát cho em gái ăn sạch sẽ. Ngoại trừ Hạ Tùng Bách bên ngoài, đêm nay cả nhà họ Hạ ăn đến no nê, rất thỏa mãn.

Buổi tối lúc Triệu Lan Hương tắm rửa, chị cả Hạ bí mật đi vào gian phòng của cô, đặt một xấp tiền lên trên bàn, cẩn thận từng li từng tí dùng bình hoa gốm sứ men xanh đè lại.

Số tiền này đúng là tiền ngày hôm qua Triệu Lan Hương giao "tiền thuê nhà" .

Tác giả có lời muốn nói: Hạ Tùng Bách thoạt nhìn như chó săn, thật ra hắn là con chó nhỏ, chó sữa nhỏ đáng thương.