Chương 36

"Anh à, anh nói là thật, thật sự tìm nước rồi, cả một ổ cá?" Dư Mạch Tuệ nghe được tin tức này, lời vui mừng cũng nói không lưu loát.

Đây chính là tin tức tốt, người nhà cô ấy sẽ không chết đói!

Không đợi Tiêu Định Quốc trả lời, nước mắt Dư Mạch Tuệ đã chảy xuống, cô ấy che miệng "hu hu" khóc lên.

Mấy ngày nay, nhìn lương thực dự trữ trong nhà càng ngày càng ít, mỗi tối cô ấy đều ngủ không yên.

Lo lắng hai người già trong nhà, càng lo lắng đứa nhỏ trong nhà, cũng lo lắng chồng mỗi lần lên núi tìm kiếm con mồi, có thể ngày nào đó sẽ không về được hay không.

Tuy rằng mỗi ngày cô ấy hấp tấp bận rộn, thật ra trong lòng không chút yên bình, hiện tại, đột nhiên có tin tức tốt, tâm tình của cô ấy lập tức không đè nén được.

Sau khi khóc vài tiếng, cô ấy hơi ngượng ngùng, cười nói: "Mọi người kệ con, con chỉ là vui mừng chút thôi." Nói xong, lau nước mắt, ngồi xuống tiếp tục cùng mọi người thương lượng chuyện tổ cá.

Tiêu Định Quốc nói tiếp: "Đồ vật trên núi này đều là vô chủ, có thể bị chúng ta phát hiện, cũng có thể bị người khác phát hiện, càng sớm ôm đồ đạc về trong nhà mình càng tốt."

"Không sai, chỉ là buổi tối lên núi nguy hiểm, như vậy đu, sáng sớm ngày mai chúng ta lên núi, trước tiên đánh cá lên." Tiêu Thủ Thành cũng có ý nghĩ như thế.

"Cũng may nhà chúng ta ở cuối thôn, lúc buổi sáng sẽ không quá nhiều người, chúng ta nhìn chút, hẳn là có thể tránh được người đại đội." Tiêu Định Quốc còn nói.

“Mẹ sẽ thu dọn đồ lặt vặt ra ngoài, làm cá xong, treo ở đó hong khô.” Vương Hội Hỉ cũng nói.

"Con thu dọn hầm, đợi cá khô xong, cất hết đi." Dư Mạch Tuệ tràn đầy động lực.

Tiêu Thủ Thành nghe xong không ngừng gật đầu: "Vậy cứ như vậy, chuyện này, chỉ mấy người chúng ta biết, lại dặn dò bọn nhỏ chút, đừng để cho bọn nhỏ nói ra."

Tất cả mọi người không có dị nghị, ổ cá này dùng rất tốt, kế tiếp bọn họ sẽ không cần lo lắng bị chết đói khát chết.



Tiêu Cửu đại khái có thể đoán được người nhà đang thương lượng chuyện ổ cá, ban đầu cô còn lo lắng Tiêu Thủ Thành sẽ nói chuyện này cho đại đội trưởng, để người trong đại đội đều biết tin tức ổ cá.

Cũng may, người trong nhà đều tương đối tỉnh táo lý trí, không nói chuyện này ra.

Không phải Tiêu Cửu keo kiệt ích kỷ, mà là, cô biết sang năm còn có một năm hạn hán, một ổ cá nho nhỏ nuôi dưỡng người một nhà bọn họ còn hơi cố hết sức, huống chi toàn bộ đại đội?

Hơn nữa cô nghe nói bí thư là một người sợ vợ, cô vợ kia còn là người không giấu được lời nói.

Vợ bí thư kia, làm người không rõ ràng lại cản trở quá nhiều, nếu bí thư biết tất cả mọi chuyện, tương đương với vợ anh ta biết, tương đương với cả nhà anh ta đều biết.

Sau đó sẽ là người nhà vợ anh ta, người nhà mẹ đẻ của mẹ anh ta, người nhà mẹ đẻ của vợ anh em anh ta, ngay cả người nhà mẹ đẻ của bà nội anh ta cũng có thể sẽ biết.

Tưởng tượng chút xem, người vài đại đội đồng loạt xông lên, mỗi người có thể được chia bao nhiêu?

Một hai con cá, một hai thùng nước có thể chống đỡ được mấy ngày?

Tiêu Cửu thở dài, hiện thực chính là như vậy, cô cũng muốn làm một người tốt chính trực vô tư, nhưng cô cảm thấy sống sót trước mới là lẽ phải.

“Sao lại ngốc như vậy?” Tiêu Thiết Đản chọc chọc khuôn mặt Tiêu Cửu, cảm thấy em gái hình như đẹp hơn rất nhiều, khuôn mặt trơn bóng, cũng trắng hơn rất nhiều.

Tiêu Thiết Đản không nghĩ nhiều, cậu còn đang buồn bực vì không thể lên núi.

Tiêu Cửu thấy tâm tình cậu không tốt, thì thầm vài câu bên tai cậu.

"Em gái, thật sự có rất nhiều rất nhiều cá sao?" Miệng Tiêu Thiết Đản thành hình chữ "O", bị ổ cá Tiêu Cửu hình dung hấp dẫn toàn bộ tâm thần.

"Ừm, rất nhiều rất nhiều cá, anh, anh cũng có công lao, tuy rằng anh đi lung tung là không đúng, nhưng nếu không phải vì tìm anh, chúng ta sẽ tìm không thấy ổ cá."