Chương 37

"Vậy, lúc bắt ổ cá, anh bảo cha dẫn anh đi, có thể được không?"

Tiêu Cửu nghĩ nghĩ nói: "Chuyện này em cũng không biết, nhưng mà ông nội đồng ý với em, chờ rảnh sẽ dẫn em lên núi, đến lúc đó em bảo ông cũng dẫn anh theo.”

"Thật sao?"

"Hừm!"

"Kéo móc!"

Sau khi hai đứa trẻ kéo móc, nhìn nhau cười một cái, tình cảm anh em càng thêm tốt.

Đứa nhỏ nào có phiền não gì đâu, Tiêu Thiết Đản biết chuyện ổ cá, lại biết ông nội sẽ dẫn bọn họ lên núi chơi, tâm tình đã tốt lên, cậu nói: "Chờ trong nhà đánh cá trở về, anh sẽ nói với cha mẹ, đón Tiểu Hắc về nhà.”

Tiêu Cửu cảm thấy Tiêu Thiết Đản đại khái sẽ thất vọng, trong nhà có đồ ăn, người lớn chỉ sẽ giấu diếm chặt chẽ, khẳng định sẽ không đồng ý cho Tiểu Hắc tới nhà, bằng không không phải sáng loáng mà nói cho người khác biết, trong nhà có lương thực dư sao.

Nhưng, cô sẽ không đả kích lòng tin của Tiêu Thiết Đản.

Động tác của người Tiêu gia rất nhanh, chờ thương lượng chuyện này xong, sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tiêu Cửu thức dậy, người lớn trong nhà đã không thấy đâu.

Cô biết người nhà khẳng định đi bắt ổ cá và lấy nước, nên không đi tìm người, tự mình xử lý chính mình sạch sẽ, lấy ra bắt đầu đọc.

Một lần nữa trở về thân phận học sinh tiểu học, vốn cho là mình có thể biến thành thiên tài trong mắt thế nhân, đại sát tứ phương, nào biết, còn là người nửa mù chữ, rất nhiều chữ phồn thể căn bản cô không thể nhận ra.

Cô nhìn thấy Tiêu Thiết Đản lảo đảo chuẩn bị chơi bùn đất, thầm nghĩ: Loại chuyện học tập này sao có thể lười biếng chứ? Bạn học Tiêu Thiết Đản phải cùng nhau học tập mới đúng.

"Anh, lần trước ông nói anh phải học thuộc lòng, anh học thuộc lòng xong chưa?"

Tiêu Thiết Đản đang nghịch bùn chuẩn bị ném pháo nghe vang, nghe được lời của Tiêu Cửu, không thể tin quay đầu lại nhìn em gái của mình, không nghĩ tới em lại là em gái như vậy?



Tiêu Cửu cười híp mắt nói: "Anh, nếu ông nội nói anh không học thuộc, ông sẽ không dẫn anh lên núi chơi, vậy làm sao bây giờ?

Tiêu Thiết Đản vừa nghe thật đúng là sẽ như vậy, lại nhìn bùn trong tay một chút, nghĩ đến ổ cá, thỏ lớn trên núi, lưu luyến không rời đứng lên đi rửa sạch tay, theo em gái cùng nhau đọc thuộc lòng.

Cơm trưa Dư Mạch Tuệ đã làm xong đặt ở trong nồi, Tiêu Thiết Đản hâm nóng lên, sau khi hai anh em ăn xong, Tiêu Cửu bảo Tiêu Thiết Đản đi chơi một hồi, rồi tiếp tục học thuộc lòng.

Chờ người lớn thừa dịp bóng đêm trở về, đã nhìn thấy nhà chính đốt đèn dầu, dưới đèn, hai đứa nhỏ nhìn một quyển sách, rung đùi đắc ý học thuộc.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tâm tình mệt nhọc lo lắng một ngày của bọn họ đột nhiên thả lỏng xuống, mấy người nhìn nhau cười một tiếng, đều tự bận rộn chuyện của mình.

Dư Mạch Tuệ đi phòng bếp chuẩn bị cơm tối cho người một nhà, Tiêu Thủ Thành và Tiêu Định Quốc còn phải lên núi một lần, ổ cá này rất nhiều cá, trên núi còn có một giỏ trúc.

Vương Hội Hỉ thì bắt đầu thu thập cá.

Tiêu Thiết Đản đã sớm ngồi không yên, trong nháy mắt nhìn thấy người nhà trở về, đã chạy tới, nhìn cá trong giỏ trúc.

"Oa, cá này lớn quá!" Nói xong lập tức che miệng mình lại, còn nhìn trái nhìn phải, bộ dáng sợ bị người khác nghe thấy.

Vương Hội Hỉ từ ái nhìn Tiêu Thiết Đản, cười nói với Tiêu Cửu: "Tiểu Cửu thích ăn cá hầm hay cá kho tàu? Bà nội ngày mai làm cho cháu.”

Tiêu Cửu cũng tới xem cá lớn vui vẻ: "Anh, anh thích nấu thế nào?

"Cháu muốn ăn cá hầm đậu phụ để mọi người có thể ăn no."

“Được, bà nội làm cho cháu, bà nội ngày mai đến nhà bác gái đổi miếng đậu hũ lại đây.”

Bác gái trong miệng Vương Hội Hỉ là vợ của Tiêu An Quốc, người hai nhà tuy rằng quan hệ thân thích đã rất xa, nhưng bình thường vẫn lấy thân phận thân thích đi lại rất thân.