Chương 38

Nhà mẹ đẻ bà biết làm đậu hủ, sau khi gả tới, cũng thường thường sẽ xay chút đậu hủ cải thiện thức ăn chút.

"Tuyệt vời, bà bội, cháu sẽ giúp bà gϊếŧ cá."

“Không cần, gϊếŧ cá không cần trẻ con làm, cháu giúp bà bôi muối đi.”

"Vâng."

Tiêu Thiết Đản đi phòng bếp hỏi Dư Mạch Tuệ lấy muối thô, hiện tại mọi người đều dùng muối thô, có đôi khi trong muối thô còn có thể có chút tạp chất, nhưng ở nông thôn, muối như vậy cũng đã là tài nguyên khan hiếm.

Lần này nhiều cá như vậy, muối trong nhà nhất định sẽ không đủ, Vương Hội Hỉ nghĩ trong nhà thông gia hẳn sẽ có thể nghĩ chút biện pháp lại kiếm chút ít muối, vừa vặn, mang chút cá đi qua cho thông gia, bọn họ ở trên trấn cũng không dễ dàng.

Buổi tối lúc ăn cơm, Vương Hội Hỉ nói suy nghĩ của mình: "Mạch Tuệ, ngày mai con đi tới nhà mẹ đẻ một chuyến, cũng dẫn hai đứa nhỏ qua, người ta hỏi tới, con nói, muốn đưa đứa nhỏ Tiểu Cửu này đi cho ông bà ngoại xem.”

"Dạ vâng, sáng mai con sẽ đi."

Nhà Dư Mạch Tuệ ở thị trấn, điều kiện trong nhà so với Tiêu gia tốt hơn không ít, lúc trước cô ấy coi trọng Tiêu Định Quốc, lúc muốn gả cho anh, còn bị không ít hàng xóm chê cười, từ trước đến nay chỉ có cô gái nông thôn muốn gả đến thị trấn, không nghe nói cô gái thị trấn nào gả đến nông thôn, đây không phải là tự cam đọa lạc sao.

Cũng may, cha mẹ Dư Mạch Tuệ đều là người hiểu lý lẽ, thấy chàng trai Tiêu Định Quốc này thật sự không tệ, cũng thấy thông gia hai lão cũng không phải người khó ở chung, sau khi gặp nhau, thì gật đầu đồng ý hôn sự này.

Những năm gần đây, trong nhà có thứ gì tốt, cũng sẽ không quên đưa cho con gái gả tới nông thôn, cho nên, Dư Mạch Tuệ và nhà mẹ đẻ rất thân, quan hệ rất tốt, cô ấy đã sớm muốn đưa Tiêu Cửu qua cho nhà mẹ đẻ xem.



Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Cửu từ sớm bị gọi dậy, Dư Mạch Tuệ mặc quần áo sạch sẽ cho Tiêu Cửu, nhéo má một cái, sau khi xử lý sạch sẽ, thì cùng Tiêu Thiết Đản bị kéo ra cửa.

Đại đội và thị trấn cách nhau không xa, chỉ quanh co, không biết đường rất dễ bị lạc phương hướng, đi đại khái hơn nửa giờ là tới, sau khi thân thể Tiêu Cửu khỏe lại, không biết có phải bởi vì uống nước giếng trong không gian, đi lâu như thế, tuyệt không cảm thấy mệt mỏi hay gì đó.

Cô đang suy nghĩ, khi nào đó sẽ cho thêm chút nước giếng vào trong vại nước trong nhà, hy vọng người nhà sau khi uống xong sẽ khỏe mạnh.

Trong lòng nghĩ lung tung, lỗ tai lại không nghe sót lời dặn dò của Dư Mạch Tuệ: "Lát nữa đến nhà ông ngoại phải chào người, nhà ông ngoại ngoại trừ ông bà ngoại còn có cậu mợ, còn có một chị họ, một người anh họ.”

Tiêu Cửu gật gật đầu, ghi tạc những tin tức này trong đầu, đừng nói, tuy rằng cô không có trở thành thiên tài mười dặm tám hương người người ca tụng, nhưng trí nhớ của cô là vô cùng tốt.

Cô không chỉ nhớ kỹ lời Dư Mạch Tuệ đã nói, còn nhớ kỹ đường từ đại đội đến thị trấn, tuy rằng không nhất định hữu dụng, nhưng nhớ nhiều chút khẳng định cũng tốt.

Đến thị trấn không lâu, ba mẹ con đi tới một tòa nhà chung cư, nơi này là do nhà máy cơ khí chia cho ông ngoại, Dư Mạch Tuệ sinh ra lớn lên ở chỗ này rồi xuất giá.

“Cha, mẹ, anh cả, chị dâu, em tới đây.” Dư Mạch Tuệ ở cửa gọi người.

"Là cô đến, con đi mở cửa." Cửa mở ra, một cái đầu lông xù lộ ra, cười gọi: "Cô."

“Ai, Hương Hương ở nhà à.” Tô Mạch Tuệ dẫn hai anh em đi vào, vừa đặt gùi xuống, đã phát hiện không khí trong nhà có hơi khẩn trương.

Cô ấy còn không kịp hỏi gì, chợt nghe thấy một thanh âm hơi chói tai vang lên: "U, đây là cô em chồng về nhà mẹ đẻ à?”