Chương 39

Nghe được thanh âm này, khuôn mặt tươi cười vốn có của Dư Mạch Tuệ không nhịn được rơi xuống, vị này là mẹ đẻ của chị dâu cả, không chỉ có mồm mép mà nhiệt tình quản nhiều việc của người khác, càng thích mượn gió dắt dê.

Nói thật, nếu như không phải chị dâu thật sự không tệ, hơn nữa lại sinh con cho Dư gia, Dư Mạch Tuệ thật sự không muốn để ý đến vị này.

“Thím thông gia ở đây.” Dư Mạch Tuệ khô cằn chào hỏi.

Sau đó bảo hai anh em chào người, Tiêu Cửu đi theo Tiêu Thiết Đản chào ông bà ngoại cậu mợ anh chị họ, bao gồm cả bà thông gia không mời tự tới.

“Ai, không phải, Mạch Tuệ à, cháu sinh con gái lúc nào? Sao không gọi thím ăn cơm đầy tháng?” Ngô Đại Ny mất hứng bĩu môi, "Cậu xem thường thím à.”

"Không." Dư Mạch Tuệ ngượng ngùng cười cười, không muốn để cho con gái nhỏ của mình chịu uất ức, không nói nữa, quyết định chờ người đi, lại giải thích chuyện đứa nhỏ với người nhà.

Chỉ là, có vài người cũng không phải là loại người biết điêỳ, thấy Dư Mạch Tuệ không nói lời nào, tưởng là sợ bà ta, nói tiếp: "Mạch Tuệ à, không phải thím nói cháu, cháu là một cô gái thị trấn tốt lành, nhất định muốn gả đến nông thôn chịu khổ, cháu nhìn cháu xem, cuộc sống hiện tại không trôi qua nổi rồi chứ gì? Thím ể nói cho cháu biết, đồ đạc trong nhà này đều là của anh trai chị dâu cháu, cháu là con gái đã lấy chồng, không nên trở về vừa ăn vừa lấy như thế.”

"Bà thím thông gia này, xin hỏi đây là nhà bà sao?" Tiêu Cửu không nhịn nổi nữa, Dư Mạch Tuệ về nhà mẹ đẻ của mình, chị dâu nhà mẹ đẻ còn chưa nói chuyện, bà là một bà thông gia tám đường chưa quan hệ, bà ta là ai vậy?

"Hắc, con nhóc này, đây là nhà con rể tao, tao không thể nói chuyện?"

“A, là nhà con rể bà à, tôi còn tưởng là nhà bà đấy.” Tiêu Cửu nhấn mạnh hai chữ "con rể ".

“Hắc, Mạch Tuệ, con nhóc con này là ai vậy? Có biết tôn trọng người lớn không?”

“Đây là con gái của tôi, cha, mẹ, hôm nay con tới, cũng là dẫn Tiểu Cửu tới nhận cửa.”



"Thế này..." Ông ngoại Dư và bà ngoại Dư trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, còn không kịp nói chuyện, vị Ngô Đại Ny nữ sĩ kia lại ồn ào.

"Mạch Tuệ à, không phải thím nói cháu, bây giờ thời tiết này, người trong nhà còn sẽ chết đói, cháu còn muốn nuôi một con nhóc không biết từ đâu tới ăn cơm trắng, chuyện này cháu làm không đúng, cháu còn có cháu trai cháu gái, sao cháu không đưa khẩu phần ăn cho bọn họ."

Nói xong, Ngô Đại Ny còn liếc mắt nhìn Tiêu Cửu.

Tiêu Cửu:...... Tính tình tôi nóng nảy rồi đấy!

“Thím nói đùa rồi, cháu trai cháu gái có anh chị dâu tôi.” Dư Mạch Tuệ lo cho mặt mũi chị dâu, không muốn cãi nhau với Ngô Đại Ny, đang muốn bỏ qua chuyện này.

Nào biết đâu Ngô Đại Ny lại không chịu buông tha: "Không ngờ chính cjais ăn uống còn chưa đủ, còn dẫn theo con gái nuôi bên ngoài tám đường không liên quan lại đây đánh gió thu..."

Lời này thật đúng là không dễ nghe, trên đường tới Tiêu Thiết Đản đã phổ cập cho cô biết hai ba chuyện của người tên Ngô Đại Ny này, Tiêu Cửu nghe xong như sắp bị hủy tam quan.

Ví dụ như, vị này hàng năm đều ở nhà con rể mấy tháng, thế nào cũng không đi, gì cũng không làm, ngay cả quần áo cũng để con gái giặt, người nếu không hài lòng, ở trong chung cư gào khóc con gái không hiếu thuận.

Lại ví dụ như, vị này lúc ăn cơm, cố ý nói chuyện phun nước miếng tung bay, làm cho người ta mất khẩu vị, sau đó tự mình ôm đồm phần lớn đồ ăn.

Lại ví dụ như, vị này sẽ vào lúc trong nhà không có ai, tìm kiếm khắp nơi, phàm là đồ có thể lấy đi, đều sẽ trộm đưa về nhà cho con trai.

Tiêu Cửu nhìn cái miệng rộng khép mở trước mắt, thầm nghĩ, thím, thím như vậy cũng đừng trách cháu không khách khí ha.