Chương 45

Vương Hội Hỉ thấy Tiêu Cửu có thể chế trụ Tiêu Thiết Đản, khiến cậu ngoan ngoãn học thuộc lòng, càng thêm yêu thích với Tiêu Cửu, quyết định dốc túi truyền thụ tay nghề thêu thùa của mình.

Dư Mạch Tuệ thấy con cái đều có việc làm, tâm tình rất tốt, động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng.

Tiêu An Quốc tới rất nhanh, vừa vào sân, vội vàng chào hỏi với người trong sân, rồi vội vàng hướng trong phòng chính đi tìm Tiêu Thủ Thành.

Tiêu Định Quốc chỉ nói mình ở trên núi tìm được chút đồ, còn tương đối nhiều, ít nhất có thể giải quyết khẩn cấp của đại đội hiện tại, anh ấy muốn hỏi kỹ, Tiêu Định Quốc lại gì cũng không chịu nói, chỉ nói về đến nhà anh thương lượng.

Anh ấy lòng nóng như lửa đốt, thấy Tiêu Thủ Thành ở nhà chính hút thuốc lá, hô một tiếng: "Chú!"

Chờ khi biết Tiêu Định Quốc ở trên núi tìm được một ổ cá, còn rất nhiều cá, quả thực sắp mừng đến phát khóc.

Đã khô hạn hơn một năm, năm ngoái, nhà nhà còn có thể dùng lương thực dự trữ năm ngoái chịu đựng, năm nay, hoa màu trong ruộng cơ bản không có thu hoạch gì, lương thực dự trữ trong nhà cũng sắp thấy đáy, trong đại đội rất nhiều người đã rất ít đi ra lắc lư, đều nằm ở nhà, giảm bớt tiêu hao lương thực.

Cũng chỉ trong nhà Tiêu Thủ Thành, nhân khẩu ít, ông lại có tính toán, cuộc sống trong nhà còn có thể qua đi, nhưng cũng chỉ năm nay, sang năm nếu như lại không mưa, sẽ không có ăn giống mọi người.

Nghe được tin tức tốt này, Tiêu An Quốc tựa như ngày tháng sáu uống một ly bia lạnh, thoải mái thở phào nhẹ nhõm, tâm bay bổng.

"Cháu sẽ đi triệu tập toàn bộ đại hội, bảo đại đội thanh niên cường tráng lập tức lên núi bắt cá, chú, chú yên tâm, đây là Định Quốc phát hiện, cháu làm chủ, chia cho Định Quốc nhiều hơn mấy con cá mập mạp."

Tiêu An Quốc vội vàng đứng dậy muốn đi, bị Tiêu Thủ Thành ngăn cản: "Đừng nóng vội, hôm nay nhất định đã không kịp lên núi, ổ cá ở núi sâu, phải đi gần nửa ngày, An Quốc, cháu ngồi, chúng ta tính toán chuyện này chút.”



“Tính toán gì?” Trong đầu Tiêu An Quốc đều là đại đội được cứu, căn bản không có ý nghĩ dư thừa.

Tiêu Thủ Thành vỗ vỗ bả vai Tiêu An Quốc: "Ổ cá này, cháu định một hơi bắt hết lên, đúng không?”

"Đúng vậy, đồ vật trên núi này đều là vô chủ, có thể bị Định Quốc phát hiện, cũng có thể bị người khác phát hiện, thế này, thế này khẳng định phải nhanh lên chút."

"Vậy nước trong đó thì sao? Cũng một hơi gánh lên?"

"Vâng!”

"Vậy cháu có thể bảo đảm người của đại đội chúng ta không nói ra ngoài không?"

"Chuyện này..." Tiêu An Quốc không cam đoan được, chỉ nói tới bà vợ loa lớn của bí thư kia, bà ta biết, mười dặm tám xã đều có thể biết.

Người của đại đội khác biết, có thể vui sao? Núi lớn này không phải của đại đội họ.

Tiêu An Quốc một lần nữa ngồi xuống, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Tiêu Thủ Thành, phát hiện, anh ấy thật đúng là không nghĩ ra cách phong tỏa tin tức, anh ấy không khỏi có hơi sốt ruột.

“Chú, phải làm sao bây giờ? Ổ cá này là thứ cứu mạng, chúng ta phải nhanh lên, đừng để người ta nhanh chân đến trước.”



“Cháu à, đại đội chúng ta có miệng không nghiêm, cháu tìm lý do, tìm cha, chồng của các cô nói chuyện, để các cô đều về nhà mẹ đẻ. Chờ cá đã bắt về, gánh nước về rồi nói sau.”

“Ai! Chủ ý này hay, chú, cháu đi làm đây!”

Tiêu An Quốc lập tức đứng lên chuẩn bị tìm mấy người đàn ông có vợ miệng to trong đại đội tâm sự.

Tiêu Thủ Thành nhìn Tiêu An Quốc hùng hùng hổ hổ rời đi, thảnh thơi hút một hơi thuốc.

Lúc này ông nội Tiêu thảnh thơi ra chủ ý rồi lại hút thuốc thật sựu không ngờ, ông thiếu chút nữa mất đi đứa con trai duy nhất của mình.

Vạn sự đã chuẩn bị xong, ngày hôm sau, nhóm thanh niên cường tráng của đại đội đã hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xuất phát về phía ổ cá.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho đến khi...

"Cha, cẩn thận!"

Dư Mạch Tuệ nhìn Tiêu Định Quốc nằm rạp như tơ được nâng trở về, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi xuống dưới đất, cô ấy cắn chặt răng, giúp đỡ thanh niên cường tráng nâng người sắp xếp tốt cho Tiêu Định Quốc.

“Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?” Vương Hội Hỉ cầm lấy cổ áo Tiêu Thủ Thành run rẩy hỏi.

"Thím, trên đường chúng cháu trở về gặp phải mấy con lợn rừng, Định Quốc vì bảo vệ chú, lúc này mới..."