Chương 46

Vốn dĩ tất cả đều rất thuận lợi, mọi người có thu hoạch lớn như vậy đều rất hưng phấn, kết quả trên đường trở về, có một thanh niên nhỏ không nhịn được hưng phấn, học tiếng sói tru một tiếng.

Cũng là bọn họ xui xẻo, chỉ một tiếng như vậy, vậy mà đưa tới mấy con lợn rừng, cũng may bọn họ nhiều người, đuổi lợn rừng đi, tuy rằng rất nhiều người đều bị chút thương tích, nhưng đều không nặng.

Chỉ có Tiêu Định Quốc, bởi vì có con lợn rừng bổ nhào thẳng về phía trên người Tiêu Thủ Thành, anh vì cứu cha mình, trực tiếp che ở trước mặt Tiêu Thủ Thành cùng lợn rừng vật lộn, bị thương nặng nhất.

‘Thím, cháu đã bảo người đi mời bác sĩ rồi, thím đừng nóng vội.”

“Bác sĩ đến rồi, mau nhường đường!”

Tiêu An Quốc còn chưa dứt lời, bác sĩ chân trần của đại đội đã bị người kéo tới.

“Anh ba, Định Quốc thế nào?” Tiêu Thủ Thành hỏi.

Tiêu Vọng Sơn lắc đầu: "Heo rừng bổ nhào vào, tổn thương đến phế phủ, dữ nhiều lành ít. Xương ngực cũng bị gãy......”

“Lập tức đưa đến bệnh viện thị trấn?” Dư Mạch Tuệ cố nén nước mắt hỏi.

Tiêu Vọng Sơn thở dài một tiếng: "Không còn kịp rồi, nếu có nhân sâm núi có lẽ còn có thể treo mạng." Nói xong lắc đầu rời đi, ngay cả tiền khám bệnh cũng không lấy.

Trên mặt mọi người đều không đẹp lắm, còn người trẻ tuổi học tiếng sói tru kia, sắc mặt trắng bệch, không dám đối mặt với người Tiêu gia.

Tiêu Thủ Thành cảm ơn đám hậu sinh nâng người về, chờ khi đóng cửa sân lại, nước mắt rơi như mưa, Định Quốc không nên cứu ông.

Tiêu Cửu kéo thật chặt tay Tiêu Thiết Đản, hai anh em đi tới trước giường Tiêu Định Quốc, Dư Mạch Tuệ và Vương Hội Hỉ đang rửa mặt chải đầu cho Tiêu Định Quốc, không muốn để anh đi chật vật như vậy.

Hai người phụ nữ đều cực lực trấn định, nhưng hốc mắt đỏ bừng và hai tay run rẩy đã nói rõ nội tâm không bình tĩnh của hai người.



Đúng vậy, ai có thể tiếp nhận chứ, người buổi sáng đi ra ngoài rất tốt, lúc trở về đã không được rồi.

Tiêu Cửu nhìn người nằm trên giường vô tri vô giác, cũng cảm thấy có hơi không thực tế, buổi sáng lúc anh ra cửa còn nói với mình: "Tiểu Cửu ngoan ngoãn ở nhà, cha xem có thể bắt cho con một con thỏ lớn trở về hay không.”

Nói xong còn sờ sờ đầu mình, lúc này mới cười đi lên núi.

Tiêu Cửu không chấp nhận kết quả như vậy, nhớ tới dị năng của mình, cô nắm chặt tay Tiêu Thiết Đản.

Người Tiêu gia cả đêm đều trông coi Tiêu Định Quốc, chỉ sợ Tiêu Định Quốc không còn, không được gặp mặt lần cuối.

Trong lòng Tiêu Cửu sốt ruột không chịu được, vẫn luôn chờ cơ hội đưa dị năng vào người Tiêu Định Quốc, nếu thật sự không được, cô đã tính toán bại lộ ra ngoài.

Rạng sáng, hai ông bà có hơi không chịu nổi, Tiêu Định Quốc lại hôn mê, Dư Mạch Tuệ khuyên bọn họ đi nằm một lát, cũng dẫn hai đứa nhỏ nghỉ ngơi chút.

Tiêu Định Quốc đã như vậy, cô ấy không hy vọng những người khác lại xảy ra chuyện.

Tiêu Cửu kiên trì không đi, mới được ở lại, lại canh một hồi, Dư Mạch Tuệ không chịu nổi mà ngủ gật.

Tiêu Cửu không hề do dự, rón rén đi tới bên giường, hai tay cầm tay Tiêu Định Quốc, nhắm mắt lại vận chuyển dị năng cho anh, chữa trị lục phủ ngũ tạng và xương sườn bị gãy của anh.

Tiêu Định Quốc cảm giác một dòng nước ấm chảy vào lục phủ ngũ tạng rách nát của mình, hô hấp thông thuận hơn rất nhiều, mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy Tiểu Cửu nắm tay mình, trên tay hai người còn có một tầng màu xanh lá cây nhàn nhạt quanh quẩn.

Anh chưa kịp nhìn kỹ, lại mơ màng ngủ thϊếp đi, nhưng sắc mặt của anh dùng mắt thường cũng có thể thấy được khá hơn, chỉ là không có ai nhìn thấy.

Tiêu Cửu sau khi dị năng cạn kiệt thì ngất đi, lúc Dư Mạch Tuệ bừng tỉnh, thấy cô nắm tay Tiêu Định Quốc, cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng cô sợ mất đi Tiêu Định Quốc, trực tiếp ôm cô đến cuối giường nằm.

Cô ấy tự trách mình sao có thể ngủ gật vào lúc này, sau đó, cô ấy vẫn luôn yên lặng nhìn Tiêu Định Quốc, rất sợ mình bỏ lỡ một khắc cuối cùng của chồng.