Chương 47

"Tỉnh dậy, tỉnh dậy, Định quốc tỉnh dậy!" Dư Mạch Tuệ nhìn chồng mình trên giường giật mắt, rõ ràng là sắp tỉnh dậy.

Thấy bộ dáng đó, cô không nhịn được hô lên.

Cô ấy vừa hô, ba người trong phòng ngủ không yên lập tức bừng tỉnh, cùng lại đây, ngừng thở nhìn Tiêu Định Quốc trên giường.

Tiêu Định Quốc gian nan mở mắt, ngực đau nhức kịch liệt, anh vô lực nhìn người nhà, trong mắt chứa sự không nỡ, con trai con gái còn nhỏ, cha mẹ chậm rãi già đi, vợ cũng sắp mất đi chỗ dựa, anh muốn nói gì, lại không phát ra âm thanh.

Cố gắng thật lâu, Tiêu Định Quốc mới khàn giọng, hô lên: "Cha, mẹ, Mạch Tuệ, Thiết Đản, Tiểu Cửu......”

“Định Quốc, con đừng nóng vội, dưỡng thật tốt.” Tiêu Thủ Thành nghẹn ngào nói, nước mắt tung hoành.

"Vâng, vâng, anh nằm đi, anh có muốn ăn gì không? Em đi làm cho anh ăn." Dư Mạch Tuệ rơi nước mắt như mưa, trong đầu đều là không thể để chồng trở thành quỷ đói chết, phải để cho chồng ăn no lên đường, "Em đi hầm canh gà cho anh, thứ kia bổ, ăn xong, ăn xong anh sẽ có thể khỏe lên." Nói xong, bước nhanh về phía phòng bếp, sợ chậm thêm một bước nữa, nước mắt sẽ không thể khống chế mà lăn xuống.

Đi được một nửa lại chuyển đường xuống hầm, lấy gà muối cất giấu ra.

Tiêu Thủ Thành và Vương Hội Hỉ ở lại phòng kéo tay Tiêu Định Quốc, yên lặng rơi nước mắt.

“Cha, mẹ, con trai bất hiếu, về sau không thể ở cùng hai người.” Tiêu Định Quốc nhẹ giọng nói, "Cha mẹ không cần quá thương tâm, Thiết Đản là một đứa nhỏ tốt, về sau sẽ thay con hiếu kính cha mẹ.”

“Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ hiếu thuận với ông bà nội, cha, cha đừng đi, đừng rời khỏi con được không.” Tiêu Thiết Đản gào khóc, nước mũi chảy ra.

Tiêu Cửu nhìn mấy người sinh ly tử biệt, nhất thời không biết nên làm thế nào, cô cũng không thể nói cho họ biết: mọi người yên tâm đi, cũng đừng khóc, cha sẽ không chết.

Mấu chốt là cho dù cô nói, cũng không ai tin tưởng.

Cũng may, sau khi khóc một trận, tất cả mọi người tỉnh táo lại, thấy tinh thần Tiêu Định Quốc vẫn tốt, Vương Hội Hỉ muốn tới phòng bếp thúc giục con dâu, mau bưng canh gà tới.



Tiêu Cửu giật mình, nhớ tới gì đó, vội vàng nói: "Bà nội, bà ở chỗ này cùng cha, cháu đi phòng bếp thúc giục mẹ cháu nhanh lên chút." Nói xong, nhanh chóng chạy vào phòng bếp.

"Mẹ, canh gà xong chưa?" Tiêu Cửu đi vào phòng bếp, đã thấy Dư Mạch Tuệ lau nước mắt múc canh gà, cô ấy biết thời gian của Tiêu Định Quốc không nhiều lắm, trực tiếp dùng lửa lớn hầm gà, chờ mùi canh gà bay ra, cô ấy chuẩn bị múc luôn, sợ chậm một bước, sẽ không kịp.

Thấy Tiêu Cửu đi tới, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, mẹ bưng qua đây.”

“Mẹ, mẹ cho muối vào chưa?” Tiêu Cửu thấy Dư Mạch Tuệ bưng canh gà lên, vội vàng hỏi một câu.

"Đúng, đúng, muối, mẹ còn chưa cho muối." Dư Mạch Tuệ buông canh gà, luống cuống tay chân đi tìm muối.

Tiêu Cửu nắm chắc cơ hội nhỏ vài giọt nước giếng không gian vào canh gà, sau khi làm xong tất cả, trong lòng Tiêu Cửu thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi đút cho Tiêu Định Quốc chén canh gà, anh lại ngủ tiếp, mọi người thấy anh ngủ an ổn, trong lòng dâng lên một tia hy vọng, thay phiên ăn cơm xong, lại đều canh giữ ở bên giường của anh.

Tiêu Cửu biết Tiêu Định Quốc nhất định có thể không có việc gì, vì bảo hiểm, tốt nhất có thể lấy nhân sâm trong không gian ra cho Tiêu Định Quốc dùng.

Cô thấy Tiêu Thiết Đản vẫn mãi không có tinh thần, nên thử lừa dối, "Anh, em biết nhân sâm có thể cứu mạng, chúng ta đi tìm nhân sâm đi.

"Thật sao?"

"Thật đấy."

"Vậy chúng ta nhanh chóng tìm đi." Tiêu Thiết Đản đang hoảng loạn, nghe Tiêu Cửu nói nhân sâm có thể cứu mạng, không chút nghĩ ngợi đã tin, hoàn toàn không nghĩ tới, dược liệu trân quý như nhân sâm sao có thể dễ dàng bị hai đứa nhỏ bọn họ tìm được như vậy.

Hai anh em lặng lẽ nắm tay nhau đi ra ngoài, chờ người lớn phát hiện, bọn họ đã trở lại.