Chương 22: Nhà Ngoại

Điền Kiến Nhạc cũng thấy Điền Thiều có chút tự đại, chỉ là hắn không giống Điền Linh Linh biểu hiện ở trên mặt: "Đại Nha, mặc dù chỉ là tiểu học sát hạch, nhưng yêu cầu vẫn tương đối cao."

Điền Thiều dùng tiếng phổ thông hỏi: "Có yêu cầu gì?"

Điền Kiến Nhạc đầu tiên là ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Cô biết nói tiếng phổ thông?"

Cô không chỉ biết nói còn nói rất tiêu chuẩn, một chút khẩu âm cũng không có, chỉ bằng điểm ấy liền mạnh hơn rất nhiều người rồi. Chí ít trong những người hắn biết không có ai biết tiếng phổ thông tiêu chuẩn hơn cô.

"Tất nhiên rồi, nếu tôi dạy học khẳng định dùng tiếng phổ thông chứ không phải tiếng địa phương. Còn có chương trình trung học tất cả đều là tôi tự học xong." Đại Nha có sách giáo khoa hai năm cao trung, hai ngày này cô lật ra xem đều tương đối đơn giản.

Điền Kiến Nhạc há miệng, một lúc sau nói: "Cô đều nói là thật?"

Điền Thiều nói: "Tôi lừa anh để làm gì chứ. Tôi vốn muốn tự học lấy bằng cao trung nên hai năm trước đã tới trường hỏi thăm, đáng tiếc bọn họ không đồng ý, nếu không......bây giờ tôi đã lây được bằng cao trung rồi."

Sở dĩ nói như vậy là muốn để hai anh em nhà này biết cô rất thông minh học nhanh. Về sau hai người họ nói ra, khi cô thi đỗ làm kế toán nhà máy dệt rồi, mọi người cũng sẽ không cảm thấy cô là yêu nghiệt.

Điền Linh Linh cũng không tin, hỏi: "Sao trước đây không có nghe người ta nói qua?"

"Bà nội Ngọc Tú nói cây cao chịu gió lớn, để tôi không được biểu hiện quá mức xuất chúng, nếu không...sẽ gặp nguy hiểm." Chuyện gì giải thích không thông cứ đẩy lên người bà nội Ngọc Tú là được.

Đại Nha không biết nhưng Điền Thiều dựa vào ký ức suy đoán ra bà nội Ngọc Tú không phải một người đơn giản. Còn không đơn giản như thế nào, không được tin tức hữu dụng cô cũng đoán không ra.

Điền Linh Linh hít vào một trận.

Điền Kiến Nhạc suy nghĩ một chút, chỉ nhớ rõ vị lão nhân này luôn ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề nhưng không thích nói, nhiều hơn nữa thì không có: "Nếu cô đã có lòng tin như vậy, vậy chờ tôi nói một tiếng với bằng hữu, xác định được thời gian báo danh sẽ nói cho cô biết."

Điền Thiều nói cám ơn, sau đó hỏi Điền Linh Linh: "Linh Linh, công việc của cô tìm xong rồi sao?"

Điền Linh Linh đã định công việc ở xưởng may mặc, không phải công nhân bình thường mà là khoa viên phòng tuyên truyền. Chỉ là cô với Điền Thiều cũng không thân, chuyện quan trọng như vậy sẽ không nói cho cô: "Còn chưa có, công việc bây giờ khó lắm, phải xem may mắn nữa."

Lời này Điền Thiều cũng chỉ nghe như vậy mà không cho là thật. Công ty vận chuyển bây giờ là một trong xí nghiệp được ưa chuộng nhất, Khương Bách Thành nắm giữ công ty vận chuyển an bài công việc cho Điền Linh Linh cũng không khó. Sợ là sợ cô gái này ánh mắt cao, muốn vào đơn vị tốt.

Điền Thiều hỏi: "Điền Kiến Nhạc, Linh Linh, ghi danh cần mang cái gì vậy?"



Cái này Điền Linh Linh rõ ràng nhất, cô ta nói: "Mang theo giấy hộ tịch, thư giới thiệu cùng với bằng tốt nghiệp của cô là được."

Điền Thiều có chút kinh ngạc, hỏi: "Báo danh còn muốn thư giới thiệu sao?"

"Nhất định phải có, đơn vị nhìn thư giới thiệu của cô mới có thể xác định thân phận của cô không có vấn đề." Hộ tịch của cô ta ba năm trước đã chuyển lên thị trấn, không cần phải thêm vào thư giới thiệu nữa.

Điền đội trưởng là một người tốt, tìm ông xin một phần thư giới thiệu đồng thời giúp giữ bí mật chắc không có vấn đề.

Điền Thiều không tiếp tục hỏi tiếp, hàn huyên thêm hai câu liền đi. Nhìn bóng lưng của cô, Điền Linh Linh phủi miệng hỏi: "Anh ba, anh cảm thấy lời của cô ta tin được không?"

"Làm sao, em cảm thấy cô ấy nói quá? Điền Thiều cô ấy mạnh miệng ngoại trừ khiến chúng ta coi thường cũng không có bất kỳ tác dụng gì." Cho nên, hắn tin tưởng Điền Thiều tự học hết chương trình học cao trung.

Đúng là Đại Nha tự học chương trình tiểu học cùng sơ trung, cộng thêm Điền Kiến Nhạc chưa từng học nên cũng không biết chương trình học sơ trung và trung học đệ nhị cấp hoàn toàn khác nhau. Chỉ là hắn có ấn tượng ban đầu cho nên tin Điền Thiều nói.

Điền Linh Linh cảm thấy anh nói có đạo lý, nhưng nghĩ thái độ Điền Thiều vẫn còn có chút lo lắng: "Anh ba, nếu như Đại Nha muốn vào nhà máy, đến lúc đó tìm anh hỗ trợ anh ngàn vạn lần chớ đồng ý nhé."

Điền Kiến Nhạc nở nụ cười nói: "Anh có muốn cũng không được, danh ngạch này cơ bản đều bị điều động nội bộ rồi, anh cũng không có mặt mũi lớn đến mức đoạt miếng ăn tới miệng của những người này."

Nếu là em gái mình, dù sợ đắc tội người cũng phải cướp được công việc này. Còn Điền Đại Nha là người ngoài, cứu em gái hắn đổi lại một chức lão sư tiểu học công xã đã hết sức rồi, không đáng hắn đi đắc tội người ta. Còn như lão sư công xã, bởi vì không phải chính thức nên cạnh tranh sẽ không quá kịch liệt.

Điền Linh Linh nghe vậy mới yên tâm.

Điền Thiều về nhà, nhìn thấy cậu thanh niên trẻ tuổi mắt to mày rậm đứng ở cửa. Đây là em họ nguyên chủ, quan hệ rất gần gũi, cô chịu nguyên thân tâm tình ảnh hưởng nên cũng có thái độ tốt: "Tam Khôi, sao lại tới thế?"

Lúc này không phải trời mưa nên tất cả mọi người bắt đầu làm việc, trong nhà không có ai

Lý Tam Khôi lôi kéo Điền Thiều nhìn từ đầu đến chân, thấy không thành vấn đề mới nói: "A Kim thúc hôm qua chạng vạng về núi nhắc đến chuyện chị nhảy sông tự tử, bà nội nghe vậy nôn nóng suýt chút nữa ngất đi, trời còn chưa sáng liền đuổi em tới đây hỏi thăm."

"Bà ngoại không có sao chứ?"

"Không có việc gì. Nếu không phải bà đi đứng không tiện thì đã tự mình tới đây rồi."



Điền Thiều biết lão nhân gia chân nhỏ, là vật hi sinh của tư tưởng tàn dư phong kiến. Cũng may vận khí tốt gả cho ông ngoại của nguyên chủ, đó là một người rất có bản lãnh.

Lý Tam Khôi thấy Điền Thiều từ bên cạnh hắn đi qua, ai u một tiếng nói: "Chị hạ sọt giúp em đi."

Mang từ núi xuống đây khiến vai của hắn sắp sụp xuống, thật sự là vác không nổi nữa.

Lúc nhấc lên mới phát hiện cái gùi rất nặng, cũng không biết bên trong đựng cái gì. Mang vào trong nhà, Điền Thiều hỏi: "Những thứ này đều cho nhà chị sao?"

Tam Khôi vui vẻ, nói: "Không phải cho mọi người, em vác tới đây làm gì?"

Điền Thiều nghe lời này đã đem đồ đạc trong cái gùi lấy ra. Để bên trên cùng là một con thỏ lông xám, còn sống, chỉ là gãy chân bên trái. Vừa hỏi mới biết được đây là Lý đại cữu bắt được hôm qua, nghĩ sắp đến ngày mùa rồi nên để Lý Tam Khôi đưa đến cho họ một chút. Trừ cái đó ra còn có nấm, mộc nhĩ rất nhiều các loại thổ sản vùng núi khác, dưới cùng còn đặt hai khối thịt khô cùng một hộp mật ong. Đây chính là mật ong rừng, vô cùng khó kiếm.

Nhìn mấy thứ này, Điền Thiều có chút cảm động: "Mật này chúng ta không thể nhận, bà ngoại tuổi lớn rồi uống nhiều cái này tốt cho sức khoẻ."

Lý gia ở trong núi có ruộng có đất, cậu cả lại biết săn thú cho nên thời gian qua rất dư dả. Mấy năm nay đều dựa vào bọn họ tiếp tế cả nhà họ mới vượt qua. Điền Thiều trong trí nhớ được biết, nhà bọn họ ngoại trừ tết năm mới, thịt thường ngày ăn cũng là cậu cả đưa tới.

Lý Tam Khôi cười nói: "Lần này chúng ta bỏ vào chừng mười cân mật, đủ ăn."

Lý gia ở trong núi, từ Điền gia thôn đến nhà bọn họ đi phải mất hơn hơn năm giờ, cái này còn tính là đã đi nhanh. Cũng bởi vì quá xa giao thông không tiện lợi, cho nên chỉ cần không quá phận, công xã đối với chuyện của bọn họ đều là mắt nhắm mắt mở.

Điền Thiều nghe nói như vậy lập tức nhìn ra bên ngoài, xác định không có ai mới thầm thở phào nhẹ nhõm: "Nơi này không thể so với trong núi, ăn gì dùng gì không được nói ra, biết không?"

"Chị họ, chị làm thế nào nhát gan như vậy."

Điền Thiều đè thấp giọng nói: "Em có biết trong thành bao nhiêu tiền một cân mật ong dại không? Hai ba khối 1 cân. Cha chị làm một ngày cũng chỉ kiếm được 2,3 mao tiền, em đoán để người trong thôn nghe được có báo công xã sau đó sung công mật ong này hay không?"

Bình thường mật ong giá thị trường hơn một khối, nhưng vấn đề là thứ này khó tìm có tiền mà không mua được, cho nên giá cả tương đối cao.

Lý Tam Khôi cả kinh muốn rớt cằm: "Chị họ, chị không gạt em chứ?"

Điền Thiều suy nghĩ một chút nói: "Ngày mai chị muốn vào thành, em đi theo chị, đến lúc đó sẽ biết chị có lừa em hay không. Nhưng mà nhớ kỹ, về sau ra ngoài không nên nói chuyện lung tung."

Lý Tam Khôi đã mười sáu tuổi nhưng chưa từng vào thị trấn, nghe nói như thế con mắt tỏa sáng: "Em không nói nữa, không nói nữa."