Chương 33: Miếng mồi ngon Điền Kiến Nhạc

Điền Thiều vẫn làm ba mặn một canh, cụ thể là ruột non xào hành lá, đậu xào ớt, rau muống xào xơ mướp cùng canh trứng.

Lý Quý Hoa vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn, liền cau mày hỏi: “Ruột non và trứng gà này ở đâu ra?”

“Ruột non là con mua ở cửa hàng thực phẩm phụ trong thị trấn, còn trứng gà mua trong thôn.” Trứng gà và những đồ ăn khác trong nhà đều bị Lý Quế Hoa khoá lại.

Giọng Lý Quế Hoa đột nhiên gấp lên 100 lần: “Trong nhà có trứng mày còn đi mua? Bộ mày cho rằng mình có nhiều tiền thích làm thế nào thì làm sao? Tiền đâu? Còn lại bao nhiêu, trả lại cho mẹ."

Điền Thiếu trầm giọng nói: “Trong nhà có trứng gà nhưng không phải bị mẹ khoá vào cất hết trong tủ à? Chẳng lẽ mẹ cảm thấy con nên lục tủ thay vì bỏ tiền mua trứng sao?”

Mặc dù trước đó cô có kêu la muốn cạy tủ nhưng cũng chỉ là nói chút thôi. Kiếp trước trong nhà chỉ có cô nên được ông bà yêu thương, tùy hứng làm bậy cũng không sao. Nhưng bây giờ cô là chị cả, còn phải làm gương tốt cho bốn em gái phía dưới, cho nên loại chuyện này tuyệt đối không được.

Lý Quý Hoa như bị nghẹn họng, nhất thời không nói nên lời. Một lúc sau, bà đỏ bừng mắt nói: "Mẹ làm thế là vì ai chứ? Còn không phải là vì cái nhà này."

Điền Thiều chợt cảm thấy nhức đầu.

Điền Đại Lâm cau mày nói: "Đại Nha, ta biết con cũng chỉ muốn chúng ta ăn ngon hơn, nhưng nhà mình vẫn còn nợ bên ngoài rất nhiều, ta phải nhịn ăn nhịn xài trả nợ đã."

Món nợ này như núi lớn đè nặng lên vợ chồng bọn họ.

Điền Thiều biết bọn họ đều không phải là người thích mắc nợ, cho dù gánh nặng lớn họ vẫn muốn trả nợ từng chút một: "Cha, mẹ, tiền chúng ta nợ đội hai người đừng quan tâm, khoản này con sẽ trả."

180 đồng nghe có vẻ nhiều, nhưng chỉ cần tìm được cách thì có thể kiếm được nhanh chóng.

Lý Quế Hoa nghe vậy mới nhẹ nhõm hơn: “Trả xong nợ, ta và cha con còn phải tiết kiệm tiền chuẩn bị đồ cưới cho mấy đứa nữa. Đại Nha, về sau không cho phép tiêu tiền như nước như vậy.”

Điền Thiều không đồng tình với ý kiến của bà, nói: “Nếu hai người vắt kiệt cơ thể khiến ngã bệnh, có phải càng tốn kém hơn không? Hơn nữa, các em con mỗi ngày chỉ ăn rau rừng và khoai lang không đủ dinh dưỡng, thân thể cũng kém, về sau khả năng cũng không dễ sinh đẻ đâu."

Lý Quý Hoa tức giận mắng: “Xú nha đầu này, con nói cái gì vậy?”



Điền Thiều thực sự không phải hù dọa bà, nói: “Mẹ, ông ngoại săn bắt được nên mẹ được nuôi tốt, sinh mấy đứa chúng con dễ dàng. Nhưng trong thôn này, những cô gái ở nhà mẹ đẻ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tình huống của họ như nào mẹ biết rõ nhất."

Lý Quế Hoa sinh đôi khó sinh bị xuất huyết nhiều, cũng là bởi vì bà không cẩn thận ngã sấp xuống cộng thêm lại là thai đôi. Nhưng may vì có sức khỏe tốt chịu đựng được, người có thân thể yếu đuối chắc đã sớm đi đời nhà ma rồi.

Tam Nha nghe vậy, mặt trắng bệch nói: "Chị cả của Tiểu Thảo mang thai hai lần đều bị rớt, chị thứ hai cũng khó sinh mà chết. Lẽ nào đều bởi vì ăn không no thân thể hư nhược sao?"

Điền Thiều gật đầu.

Hơi thở Lý Quế Hoa trở nên dồn dập, chỉ là rất nhanh lại nói: “Đó là bọn họ không có ăn không có mặc, còn nhà chúng ta lại không bỏ đói đông lạnh mấy đứa."

“Mẹ, ngày thường bớt ăn một chút không sao cả, nhưng bây giờ con mỗi ngày phải làm việc vất vả, ăn không tốt, thân thể thật sự không chịu nổi.”

Điền Đại Lâm bị lời nói của Điền Thiều dọa sợ, bởi vì trong thời gian này ông thỉnh thoảng bị chóng mặt ù tai: "Đại Nha nói đúng, làm việc từ sáng đến tối cơ thể kiệt sức. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đều xào hai quả trứng gà.”

Lý Quý Hoa im lặng một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Thấy Tứ nha nói ruột non ngon, Lý Quế Hoa vốn không muốn ăn cũng đưa một miếng cơm vào miệng. Ừm, mềm, giòn, dai, ăn được hai miếng, bà khen: "Đại Nha, tay nghề nấu nướng của con tốt từ khi nào vậy?”

Điền Thiều bình tĩnh nói: “Mẹ, trước đây mẹ còn không cho con động vào thịt trong nhà đấy!”

Số lần ăn thịt rất hiếm, mỗi lần có thịt, Lý Quý Hoa đều tự tay làm, không cho Đại Nha cơ hội luyện tập.

Lý Quế Hoa lại nghẹn, bà buồn bực, sau khi con gái rơi xuống nước trở nên mồm mép, luôn khiến bà không nói nên lời.

Vì món ruột non xào hành quá ngon nên cả nhà đều ăn chậm lại. Điền Thiều không để ý đến họ, ăn xong nói: "Cha, mẹ, con có việc ra ngoài."

“Con còn có chuyện gì?”



“Con đi tìm Điền Kiến Nhạc.” Cô xem như là đã nhìn ra, chi phí đi huyện thành phải tự nghĩ biện pháp không thể trông cậy vào Lý Quế Hoa. Chờ bà ấy lấy tiền cho cô đi thị trấn là không được, mà hiện tại người duy nhất có năng lực giúp được cô chỉ có Điền Kiến Nhạc.

Lý Quế Hoa mỉm cười xua tay: “Đi, nhanh đi.”

Khi Điền Thiều đến nhà Điền Xuân, cả nhà bọn họ vừa lúc ở đang ăn tối. Cô đợi ở cửa một lúc mới đi vào: "Chú, dì, cháu có chuyện muốn hỏi Điền Kiến Nhạc."

Điền Kiến Nhạc đi ra khỏi phòng, cười hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Điền Thiều thấy anh ta cởi trần chỉ mặc một chiếc quần cộc, không khỏi quay đầu nói: "Điền Kiến Nhạc, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!"

Chị dâu cả Điền nhìn thấy tình cảnh này trong lòng hơi hồi hộp một chút, cô ta không thể để Điền Thiều phá hỏng kế hoạch của mình: “ Đại Nha, có lời gì cứ nói ở đây đi! Đi ra ngoài người trong thôn thấy lại bàn tán."

Cả hai đều tới tuổi kết hôn, hơn nữa còn chưa có đối tượng. Trong thôn rất nhiều phụ nữ rảnh rỗi, thấy hai người đơn độc ở chung nhất định sẽ nói ra nói vào.

Mã Đông Hương cũng cảm thấy không thích hợp: "Đại Nha, có lời gì cứ nói ở đây đi!"

Nếu có thể nói ở đây cô cần gì phải gọi Điền Kiến Nhạc ra ngoài? Điền Thiều nói: “ Thanh giả tự thanh, bọn họ thích nói gì cứ nói, cháu không sợ bị xuyên tạc."

Điền Thiều là con gái còn không sợ, Điền Kiến Nhạc thì càng không thèm để ý: “Đại Nha, cô ở bên ngoài chờ tôi, tôi sẽ ra ngay.”

Điền Kiến Nhạc quay vào nhà khoác cái áo màu xanh liền đi ra ngoài

Chị dâu cả Điền lo lắng nói với Mã Đông Hương: "Mẹ, Đại Nha là cứu Linh Linh nhưng lại tìm chú ba làm gì? Còn gọi chú Ba ra ngoài nói riêng. Mẹ, mẹ nói Đại Nha có thể đánh chủ ý lên chú Ba hay không?"

Dù em họ cô ta không gả được cho Điền Kiến Nhạc, cô ta cũng không thể để Điền Đại Nha vào cửa. Cô gái này khôn khéo lại có ân cứu mạng Linh Linh, nếu vào cửa thì chị dâu như cô ta cũng bị đè đầu.

Mã Đông Hương cũng cảm thấy Điền Thiều hành sự không đúng mực, nhưng dù không thoải mái cũng không hướng đến chuyện nam nữ: “Đứa nhỏ Đại Nha vẫn luôn cẩn mực, chắc là có chuyện tìm Kiến Nhạc thôi. Được rồi, chuyện của lão Tam còn có ta và cha con, con quản tốt lão đại cùng đám trẻ là được."

Bà vẫn biết suy nghĩ của con dâu cả, chỉ là không muốn vạch trần thôi. Tuy vậy, Mã Đông Hương không khỏi lo lắng khi nghĩ đến hôn sự của lão Tam, những cô gái tốt trong công xã con trai bà lại không thích, cũng không cho can thiệp. Một đứa trẻ không có tương lai đã khó quản, nhưng có tương lai lại có tham vọng càng khó quản hơn.