Chương 34: Vay Tiền

Điền Kiến Nhạc biết Điền Thiều không muốn để người ta biết, cho nên dẫn cô tới chỗ cây nhãn trước cửa thôn. Chỗ này là nơi bọn nhỏ chơi đùa ban ngày, trời sắp tối đám trẻ ai về nhà nấy ăn cơm nên không có ai. Bởi vì phạm vi trống trải nên nếu nếu có người tới gần cũng có thể nhìn thấy. Quan trọng nhất là, hai người đứng ở chỗ này không sợ lời ong tiếng ve, bởi thật có cái gì cũng không ai đứng ở cửa thôn cả.

Ngồi xuống ở chỗ nhô ra của cây đại thụ, Điền Kiến Nhạc hỏi: "Bây giờ không có ai, cô có thể nói rồi."

Điền Thiều đã làm quyết định cũng sẽ không loanh quanh, nói: "Tôi muốn mượn anh 100 đồng, mặt khác còn nhờ anh thuê giúp tôi một gian phòng trên huyện. Không cần thời gian quá lâu, một tháng là được rồi."

Điền Kiến Nhạc cau mày hỏi: "Cô ngây ngốc ở huyện 1 tháng làm gì?"

Điền Thiều cũng không gạt, cô nói: "Học thêm. Hôm nay tôi đã tới nhà máy dệt báo danh rồi, Lý cán sự của phòng nhân sự nói sẽ giúp tôi tìm một kế toán có kinh nghiệm phong phú dạy tôi tính toán sổ sách. Cho nên một tháng này tôi muốn ở lại trên huyện để học thêm cùng với người này."

Điền Kiến Nhạc nghe xong sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, nói: "Đại Nha, họ Lý này với cô không thân chẳng quen, sao lại giúp cô ân tình lớn như vậy. Đại Nha, người này nhất định không có ý tốt, cô đừng để bị lừa."

Điền Thiều lắc đầu nói: "Cảm ơn anh, nhưng tôi tin Lý cán sự sẽ không gạt tôi."

Điền Kiến Nhạc thấy Điền Thiều không nghe vào lời của mình, chỉ có thể nói trắng ra: "Đại Nha, cô không ra khỏi cửa không biết, có vài người đàn ông lớn tuổi tâm tư xấu xa chuyên lừa gạt thiếu nữ nông thôn, bởi vì bọn họ đơn thuần dễ gạt. Chuyện như vậy tôi đã nghe thấy nhiều rồi."

Đương nhiên không chỉ đàn ông, phụ nữ cũng vậy. Hắn vào thành làm việc năm thứ hai thì có một cô gái theo đuổi hắn, hắn lúc đó còn đắc ý cho rằng mình có mị lực. Kết quả Khương Nhị ca nói cho hắn biết, cô gái này trước đó theo đuổi rất nhiều đàn ông, là cái giày rách. Việc này khiến anh ta có bóng ma, một năm cũng không dám tới gần nữ nhân.

Điền Thiều xì bật cười một tiếng: "Điền Kiến Nhạc, anh hiểu lầm rồi. Lý cán sự không phải đàn ông mà là một cô gái, lớn hơn tôi 4 tuổi. Tôi cũng tìm người nghe ngóng được, nhà cô ấy có 5 người, cha là chủ nhiệm văn phòng Huyện, mẹ là cán bộ nhà máy rượu, anh cả tham gia quân ngũ ở Phúc Kiến, em trai bây giờ đang học sơ trung. Lý cán sự là người nhiệt tình, thấy tôi muốn công việc này như vậy nên đã nghĩ cách giúp tôi."

Đây đều là từ chổ Lý đại thúc nghe được. Một nhà năm miệng ăn bốn người có tiền lương, cuộc sống tất nhiên khá giả. Cũng vì như vậy mới có thể thuận tay lấy ra 3 đồng cùng ba phiếu công nghiệp để đổi một hộp mật ong với cô.

Điền Kiến Nhạc vừa nghe cũng biết được là mình nghĩ nhiều, đối phương điều kiện tốt như vậy, Đại Nha cũng không có gì đáng giá để người ta mưu hại: "Cho vay tiền và giúp cô tìm nơi ở đều không thành vấn đề, chỉ là chú Đại Lâm và thím có đồng ý không?"



Cô gái này từ sau khi rơi xuống nước trở nên có chính kiến, dù hắn không giúp về sau Đại Nha cũng có thể sống rất tốt.

Điền Thiều thấy anh ta một lời đáp ứng luôn liền cảm thấy đối phương làm việc phóng khoáng. "Bọn họ sẽ đồng ý. Điền Kiến Nhạc, sau này tôi lên huyện, đến lúc đó trực tiếp tới công ty vận chuyển tìm anh có tiện không?"

Điền Kiến Nhạc đáp ứng cũng rất dứt khoát, nói: "Được, đến lúc đó tôi xin phép nghỉ một ngày cùng cô đi gặp vị Lý cán sự kia?"

Điền Thiều cười uyển ngôn cự tuyệt: "Không cần, Lý cán sự là cán bộ nhà máy, cô ấy còn có thể bán tôi được sao? Điền Kiến Nhạc, chờ tôi theo Lý cán sự gặp vị lão kế toán kia sau đó sẽ đi tìm anh."

"Được, chờ cô ổn định tôi dẫn cô đi tìm phòng ở."

Nói xong việc này, Điền Kiến Nhạc hỏi nhiều một câu: "Đại Nha, cô thật sự nắm chắc có thể thi đậu sao?"

Điền Thiều lần này không nói mình nhất định sẽ trúng, chỉ cười một cái: "Cơ hội không phải trên trời rơi xuống, cơ hội tốt như vậy dĩ nhiên nên tận dụng một lần, dù có thi trượt cũng không tiếc nuôi."

Nói xong cô lại bỏ thêm một câu: "Dù không được tuyển, đến lúc đó tôi sẽ dốc toàn lực chuẩn bị cuộc thi công xã tiểu học."

Nhìn cô tràn đầy tự tin, không biết vì sao Điền Kiến Nhạc đột nhiên nói: "Nếu cũng trượt thì sao?"

Điền Thiều cười một cái: "Đều trượt thì tìm cách khác, dù sao nghĩ cách cũng hơn ngồi một chỗ chịu khó khăn."

Điền Kiến Nhạc ngẩn ra, ngược lại gật đầu nói: "Cô nói đúng, chỉ cần nguyện ý động não nghĩ cách, dù sao cũng hơn ngồi chịu thua."

Nói xong, hai người ai về nhà nấy.



Mã Đông Hương thấy con trai trở về liền kéo vào phòng mình, hỏi: "Kiến Nhạc, Đại Nha tìm con làm gì vậy?"

Điền Kiến Nhạc biết Điền Thiều tạm thời không muốn nhiều người biết việc này, đương nhiên cũng sẽ không nói cho Mã Đông Hương: "Mẹ, Đại Nha tìm con nói chuyện làm ăn. Cũng vì nhà đông người không tiện nói lúc nãy mới ra ngoài."

Lời này cũng không có sai, chẳng qua công việc này là ở nhà máy dệt chứ không phải giáo viên tiểu học công xã.

Mã Đông Hương mất hứng nói: "Con đã đồng ý rồi nó còn muốn nói cái gì? Kiến Nhạc, hai đứa đều đến tuổi kết rồi, về sau vẫn nên tránh tiếp xúc chút."

Điền Kiến Nhạc nghe nói vậy, mặt lộ vẻ không cho là đúng: "Mẹ, có phải chị dâu cả lại nói gì với mẹ không? Mẹ, bây giờ con nói luôn ở đây nhé, con dù có độc thân cũng không cưới em họ bà ấy. Mọi người còn như vậy, sau này con không về nhà nữa."

Cái nhà này quả thực làm cho người ta không thể an ổn. Chị dâu cả ngày ngày nhìn chằm chằm hôn sự của hắn, luôn muốn kín đáo đưa em họ mình cho hắn; Nhà lão Nhị thì suốt ngày nghĩ cách moi đồ trong nhà mang đi, không lấy được gì lại rêu rao mình thua thiệt.

Mã Đông Hương cuống cuồng nói: "Cái này không liên quan tới chị dâu con, là mẹ cảm thấy Đại Nha và con không thích hợp."

Cái gì mà không thích hợp, chẳng qua là lo lắng Đại Nha ỷ lại vào hắn thôi. Điền Kiến Nhạc tức đến bật cười: "Mẹ, Đại Nha cứu mạng Linh Linh. Chỉ riêng điểm ấy, mẹ cũng không nên nghĩ người ta như vậy."

Mã Đông Hương nói: "Phải, phải, là nó cứu em gái con không sai, nhưng không phải là con giúp nó sắp xếp vào công xã dạy học rồi đấy sao? Kiến Nhạc à, nghe mẹ đi, về sau cách xa Đại Nha chút. Nếu có chuyện gì bảo nó tới tìm mẹ hoặc tìm em gái con cũng được."

Điền Kiến Nhạc tức giận nói: "Mẹ, cái này mẹ có thể yên tâm. Đại Nha chỉ tìm con hỗ trợ hoàn toàn không có tâm tư phương diện kia."

Cô gái này hiện tại một lòng một dạ chạy theo công việc, xem ánh mắt nhìn hắn cùng nhìn cha hắn đều giống nhau, chỉ là càng như vậy Điền Kiến Nhạc càng đánh giá cao cô. Hai năm gần đây bà mai sắp đạp hỏng cửa nhà hắn rồi, nhưng những người này không phải nhìn trúng bản thân hắn mà là thấy công việc của hắn dễ kiếm nhiều tiền.

Mã Đông Hương lại không tin lời này, chỉ là bà cũng nhìn ra con trai bực mình không dám nói tiếp lời. Bà không biết là, bời... lần nói chuyện này khiến Điền Kiến Nhạc cảm thấy phải nhanh chóng mua hai gian phòng trong huyện. Như vậy kết hôn là có thể trực tiếp ở trong huyện, tránh cho nhiều tranh chấp hơn.