Chương 40: Vợ Chồng Cực Phẩm Bị Đánh (1)

Cậu cả muốn đi cung tiêu xã mua muối, ở trong núi chỉ cần không phải người lười biếng sẽ không chết đói, nhưng muối phải mua bên ngoài.

Điền Thiều nghe vậy liền nói: "Cậu, hôm qua cháu lên huyện có mua 3 bao muối, cậu cẩm trước đi. Muối trong nhà chờ ngày mai cháu đi mua cũng được."

Cậu cả gật đầu nói: "Vậy cũng được."

Cậu cả Lý cầm muối đi về, mặc kệ Điền Thiều nói thế nào cũng không chịu ở lại. Trước khi rời đi còn cố ý căn dặn Điền Thiều: "Đại Nha, đã quyết định thì hãy học thập chuẩn bị thật tốt, đừng gánh nặng. Tam Khôi ở nhà cũng không làm được nhiêu việc, ngày mai để nó đi cùng cháu."

Chủ yếu là thấy Điền Thiều là con gái lớn, một mình ở trên huyện ngộ nhỡ đυ.ng tới kẻ lừa gạt vậy rất nguy hiểm. Có Lý Tam Khôi bên cạnh, đám lưu manh lêu lổng đó cũng không dám nảy sinh ý đồ xấu.

"Vậy, cảm ơn cậu.”

Cậu cả Lý vội vã đến, lại vội vã quay về.

Chờ sau khi ông rời đi, Điền Thiều hỏi: “Tam Khôi, cậu đưa nhiều đồ như vậy, mợ có biết không?”

Lý Tam Khôi nhếch miệng cười: "Đồ trong nhà đều là mẹ em cất, chị nghĩ mẹ em biết không? Đừng suy nghĩ nhiều, mẹ còn dặn em chăm sóc chị nhiều hơn chút. Chị, chị về phòng đọc sách đi, để em làm cơm!"

A một tiếng, Điền Thiều hỏi: “Em còn biết nấu cơm?”

Tam Khôi biết nấu cơm, chỉ là chỉ giới hạn ở có thể ăn được, muốn ngon thì đừng nghĩ.

Điền Thiều muốn gϊếŧ thỏ để ăn, kết quả tìm khắp nhà cũng đến cái lông thỏ cũng không thấy. Lý Tam Khôi thấy vậy cười nói: "Chị đừng tìm nữa, chắc là dì bán mất rồi. Chị, không phải cha mẹ em tặng thịt khô cùng thỏ hun khói sao, làm giống nhau là được rồi."

Điền Thiều làm thịt khô chưng cơm, còn xào thêm 2 đĩa rau cùng một nồi canh.

Lý Quế Hoa về nhà nhìn thấy thịt khô trên bàn ăn liền vội vàng chạy vào nhà nhìn tủ bát, thấy ổ khóa phía trên vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm. Sau lần hôm qua, bà thật sự sợ Điền Thiều sẽ đi cạy tủ.



Lý Tam Khôi không nói nên lời: "Dì, thịt khô này là cha cháu đưa tới."

Thấy cậu cả Lý tới đưa đồ, Lý Quế Hoa nói: "Tam Khôi, ngày mai cháu cầm mấy đồ kia về đi. Đưa nhiều đồ tốt như vậy, nhà cháu dạo này sống tốt quá à?"

Lý Tam Khôi cười hì hì nói: "Dì, mấy thứ này không phải đưa cho dì, cha mẹ cháu đưa cho chị họ đấy ạ."

Điền Thiều tiếp lời: “Mẹ, Lý cán sự giúp con tìm người dạy kế toán nên nhất định phải đưa tạ lễ. Nhà họ giàu có ăn mặc không thiếu, chỉ yêu thích những thứ khó tìm như mật ong thôi."

Lý Quế Hoa cũng cảm kích sự chu đáo của anh trai: “Đại Nha, cậu cả con suy nghĩ cho con nhiều như vậy, con nhất định phải ghi nhớ trong lòng.”

“Mẹ yên tâm, con vẫn luôn nhớ kỹ lòng tốt của cậu mợ.”

Lý Quế Hoa lúc này mới hài lòng gật đầu.

Vừa lúc đó, Bành Đại Đầu và Trương Hiểu Nga chạy tới. Hai người không vào được, đứng ngoài cửa hét lớn: “Điền Đại Nha, con tao đâu? Mày giấu con trai tao đi đâu rồi? Nếu con trai tao có chuyện gì, tao liều mạng với mày. "

Điền Đại Lâm thấy có gì đó không ổn liền hỏi: "Đại Nha, chuyện gì vậy?"

Điền Thiều vào phòng chứa củi, xách Bành Tiểu Bàn đang ngủ ngon lành ra ngoài. Dù sao Bành Tiểu Bàn cũng chỉ là một đứa trẻ, Điền Thiều chỉ trói tay chân lại, không giống Sử Thiết Sinh không chỉ trói chân tay còn bịt miệng hắn.

Bành Đại Đầu thấy con trai mình bị trói tức khắc nổi giận.

Lý Quế Hoa không thèm quan tâm cửa, kéo Điền Thiệu hỏi: "Đại Nha, rốt cục là có chuyện gì? Tại sao con lại trói Bành Tiểu Bàn?"

“Cậu ta chạy tới vườn nhà mình nhổ hết rau nên con trói nó lại.” Vừa rồi Lý Quế Hoa quan tâm đồ cậu cả đưa tới khiến cô không có cơ hội mở miệng nói.