Chương 41: Vợ Chồng Cực Phẩm Bị Đánh (2)

Lý Quế Hoa chạy ra vườn rau như một cơn gió. Cái nắng mùa hè gay gắt đến nỗi tất cả rau củ bị nhổ ra chưa đầy hai giờ đều đã héo rũ. Đối với Lý Quý Hoa tiết kiệm đến keo kiệt mà nói, đây chẳng khác nào gϊếŧ bà!

Nghe tiếng hét chói tai, Điền Thiều suýt chút nữa bịt tai lại. Tuy biết Lý Quế Hoa sẽ tức giận, nhưng không ngờ lại tức giận như vậy.

Điền Đại Lâm dẫn theo Bành Tiểu Bàn đang bị trói đến vườn rau xanh, nhìn thấy vườn rau đổ nát con mắt đỏ hoe. Ông ném Bành Tiểu Bàn xuống, đấm một quyền vào Bành Đại Đầu đang theo sau.

Trương Hiểu Nga nhìn thấy muốn đi lên giúp đỡ, Điền Thiều làm sao có thể để bà ta như nguyện. Cô nhảy lên đá vào chân Trương Hiểu Nga khiến bà ta ngã chổng vó. Đang định bảo Nhị Nha lên giúp Điền Đại Lâm đã thấy Tam Khôi xông tới rồi.

Khi Đội trưởng Điền đuổi tới, Bành Đại Đầu đã bị đánh thành đầu heo, khóe miệng còn có vết máu. Về phần Trương Hiểu Nga thì nằm trên mặt đất vừa khóc vừa hô cứu mạng.

Nhìn thấy đội trưởng Điền, Trương Hiểu Nga khóc nước mắt nước mũi tèm lem: "Đội trưởng, Điền Đại Nha đè tôi xuống đánh, bây giờ cả người tôi như đau muốn chết. Đội trưởng, ông nhất định phải trả lại công bằng cho tôi."

Đội trưởng Điền nhìn bộ dáng thê thảm của bà ta liền nhờ hai người phụ nữ đưa bà ta vào nhà kiểm tra thân thể, kết quả ngoại trừ cánh tay có hai vết bầm tím bằng đồng xu thì không có vết thương nào khác.

Ánh mắt Nhị Nha có chút bối rối. Vừa rồi cô đứng bên cạnh, nhìn thấy chị cả đang đánh người đàn bà chanh chua này. Bây giờ lại không có vết thương nào, đây là sao? Điền Thiệu dùng thủ đoạn khéo léo, khiến người ta đau đớn không chịu nổi nhưng người lại không có vết thương nào.

Lý Quế Hoa nghe hai người phụ nữ nói trên người Trương Hiểu Nga không bị thương, liền ngồi dưới đất vỗ đùi khóc: "Ông trời ơi, ông có mắt hay không? Nếu có mắt sao không giáng một sét xuống đánh chết đám lòng dạ hiểm độc này đi."



Trương Hiểu Nga lập tức mắng lại: "Ông trời chính là có mắt nên mới khiến nhà bà đoạn tử tuyệt tôn đấy."

Vẻ mặt Lý Quế Hoa cứng đờ, không sinh được con trai là nỗi đau nhất lòng bà.

Điền Thiều nghe xong cảm thấy nực cười, hỏi ngược lại: "Trong lòng bà, con trai là người, con gái không phải là người chắc? Bản thân bà cũng là phụ nữ, nói như vậy trong lòng bà cũng tự coi mình là súc sinh chứ không phải người."

Lý Quế Hoa lần đầu cảm thấy con gái mình trở nên mồm mép sắc bén là điều tốt.

Trương Hiểu Nga phẫn nộ quát: "Điền Đại Nha, con đĩ không ai thèm. Tao là mày đã trực tiếp nhảy xuống sông rồi nào còn mặt mũi sống tiếp."

Điền Thiều không tức giận, cười nói: “Cái này bà yên tâm, tôi không những không tự sát mà còn sẽ sống càng ngày càng tốt. Ngược lại thì bà, về sau có chết thi thể bốc mùi cũng không ai biết đâu."

Đội trưởng Điền bị làm cho đầu ong ong, phẫn nộ hô: “Trương Hiểu Nga, bà còn tiếp tục làm ồn, tôi sẽ đưa Niệm Thu cùng Tiểu Bàn cho công an."

Ông đã hiểu toàn bộ câu chuyện, vô cùng chán ghét cách cư xử của nhà họ Bành. Vườn rau nhà ai không phải quý báu? Hai vợ chồng này còn dám có mặt mũi tới náo, không đánh chết cũng là Đại Lâm hạ thủ lưu tình.

Những lời này thành công khiến Trương Hiểu Nga ngậm miệng. Bành Niệm Thu hiện tại cũng lớn như vậy, qua hai năm có thể đổi được một khoản lễ hỏi rồi, con trai là mệnh căn của bà ta, không thể xảy ra chuyện gì được.