Chương 42: Đưa đi nông trường cải tạo

Tất cả mọi người trở lại trong viện, đội trưởng Điền nghiêm mặt nói: "Bành Đại Đầu, Trương Hiểu Nga, tình cảnh vừa rồi hai người cũng thấy được, hai người nói định bồi thường thế nào?"

Bành Đại Đầu phun ra một một búng máu, hung ác nói: “Chúng tôi sẽ bồi thường tổn thất của bọn họ, nhưng bọn họ cũng phải trả tiền thuốc men cho chúng tôi.”

Điền Đại Lâm làm sao có thể bồi tiền thuốc men, ông hừ lạnh: "Muốn tiền thuốc men hả, tới chỗ Diêm vương mà hỏi."

Đội trưởng Điền mắng: "Cậu nói vớ vẩn gì thế? Cậu muốn đánh chết người rồi bị bắt vào tù, để lại vợ cậu cùng 5 đứa nhỏ sống thế nào? Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống chậm rãi thương lượng."

Bành Đại Đầu biểu thị không có gì thương lượng, nếu Điền Đại Lâm không trả tiền thuốc men thì hắn cũng không bồi thường.

Điền Thiều trầm giọng nói: “Không đền bù, được thôi. Đêm nay tôi sẽ tới vườn nhà ông nhổ hết rau. Chúng tôi không có ăn, các người cũng đừng nghĩ có."

Nhà cô không có con trai, là đối tượng bị người trong thôn bắt nạt, đây cũng là lý do vì sao Tứ Nha và Ngũ Nha hay bị người ta đánh. Cho nên lần này, không thể lui nửa bước.

Bành Đại Đầu nhìn Điền Thiều, vẻ mặt hung ác nói: “Nếu mày dám nhổ một gốc rau của nhà tao, ông đây gϊếŧ chết mày.”

Tứ Nha và Ngũ Nha đều trốn sau lưng Lý Quế Hoa, Nhị Nha cùng Tam Nha cũng sợ hãi lùi về sau một bước. Nhưng Điền Thiều không hề sợ hãi, cô tiến lên hai bước sau đó chỉ vào đầu mình nói: "Gϊếŧ tôi? Đến đây, ông có bản lãnh đánh vào chỗ này, một quyền là có thể gϊếŧ tôi."

Lý Quế Hoa gấp đến độ muốn bước lên ngăn lại, nhưng Điền Đại Lâm giữ bà lại, sau đó lắc đầu.

Bành Đại Đầu nào dám ra tay thật, đánh chết Điền Thiều ông ta cũng phải đền mạng.

Mọi người cũng đều bị thao tác này của Điền Thiều dọa sợ.

Điền Thiều cười lạnh nói: "Muốn hù doạ tôi? Tôi đã chết một lần, ông không doạ được tôi đâu. Nói đi, định bồi thường nhà chúng tôi thế nào? Nếu không khiến tôi thoả mãn, tôi lập tức nhổ hết cây nhà ông."

Đối phó loại người vô lại như Bành Đại Đầu là không được sợ, càng sợ hắn càng hung ác độc địa, nếu bạn dám liều mạng, hắn ngược lại sẽ không dám.

Trương Hiểu Nga nổi giận đùng đùng: "Mày dám nhổ rau nhà tao, tao cũng nhổ hết rau nhà chúng mày."

Đội trưởng Điền phẫn nộ quát: "Đến lúc đó hai nhà các ngươi mỗi ngày không cần ăn cơm nữa? Bành Đại Đầu,Trương Tiểu Nga, các ngươi muốn đền rau hay trả tiền?"

Điền Thiều lập tức trả lời: "Chúng cháu lấy tiền, không lấy rau nhà họ."

Bất kể là tự mình tới Bành gia hái hay bọn họ đưa rau tới nhà cô đều sẽ tranh cãi, đòi tiền sẽ không có những phiền toái này. Cầm tiền, có thể mua những loại rau khác trong thôn, không chỉ bớt lo còn nhiều lựa chọn.

Đội trưởng Điền cũng nghĩ tốt nhất nên bồi tiền: "Đại Nha, cháu cảm thấy bao nhiêu là phù hợp?"

“Cháu cũng không muốn nhiều, chỉ 10 đồng.”



Trương Hiểu Nga chửi ầm lên: "Mấy cọng rau này mày dám đòi 10 đồng. Điền Đại Nha, mày thèm tiền đến điên hả?"

Điền Thiều chậm rãi nói: “Chỉ cần bà có thể để chỗ rau Tiểu Bàn đã nhổ lên sống lại, tôi sẽ không lấy tiền nữa.”

Trương Hiểu Nga ăn vạ, không có tiền, muốn mạng có một cái.

Đội trưởng Điền không muốn giằng co nữa, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đại Nha, đống cà đậu giác này ở cửa hàng thực phẩm trong huyện chỉ 1 hào một cân. Cháu muốn 10 đồng đúng là quá nhiều, 3 đồng là được rồi."

Điền Thiều thậm chí còn không hỏi Điền Đại Lâm: "3 đồng quá ít, 5 đồng, hơn nữa phải đưa ngay bây giờ."

Trương Hiểu Nga không muốn, kêu ầm lên: "Không được, đội trưởng, 5 đồng quá nhiều, tối đa 1 đồng."

Đội trưởng Điền rất tức giận, việc này vốn là Bành gia gây chuyện trước, bây giờ Đại Nha đã lui một bước còn dây dưa không ngớt: “Không cho thì cuối năm chia tiền trực tiếp trừ trong đó."

Bành Đại Đầu không muốn không muốn đắc đội trưởng Điền, ủ rũ đáp ứng.

Điền Thiều lúc này lại nói: “Đội trưởng, lần trước Bành Niệm Thu mạo danh lãnh công còn nói xấu cháu. Chú nói cô ta tuổi nhỏ cho cô ta một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời, nhưng chỉ mới mấy ngày, cô ta lại giựt giây Tiểu Bàn tới nhổ rau nhà cháu. Đội trưởng, nếu chú không trừng phạt nghiêm khắc, lần sau không chừng cô ta nửa đêm chạy tới nhà cháu phóng hỏa ”.

Bà nội Thất đến đây làm chứng nghe vậy nói: "Tây Bắc a, cô gái này tâm tư quá độc không lưu được, mau đưa nó đi cải tạo đi. Có chính phủ giáo dục, nói không chừng còn sửa chữa được."

Lưu ở trong thôn, bọn họ cũng thấy không an lòng.

Đội trưởng Điền lần này cũng không dám lại nhân nhượng Bành Niệm Thu, lần trước là cảm thấy cô ta nhất thời hồ đồ mới nhẹ nhàng bỏ qua cho, không ngờ cô ta không những không biết ăn năn mà còn trở nên tồi tệ hơn.

Bành Đại Đầu cùng Trương Hiểu Nga không muốn, nhưng việc này bọn họ không đồng ý cũng vô ích. Đội trưởng Điền ở Bành gia tìm được Bành Niệm Thu, sau đó tự mình đưa cô ta cho công xã.

Điền Đại Lâm cũng bị thương, khóe miệng xanh tím, lúc ăn cơm bởi vì động vết thương lộ ra vẻ mặt nhăn nhó. Điền Thiều nhìn vậy trong lòng cảm giác rất khó chịu.

Ăn cơm xong, Điền Thiều lấy quả dương mai trong chậu đưa cho Lý Quế Hoa. Đồ trong nhà đều do bà phân phối, đây cũng là thể hiện cho việc bà là người mẹ của gia đình.

Tư Nha vui mừng nhảy cẫng lên: "Ồ, có quả dương mai ăn. Chị cả, chị thật quá tốt."

“ Tam Nha, đi lấy sáu cái chén tới đây.”

Lý Tam Khôi vội vàng xua tay: "Dì, cháu không muốn ăn, dì đưa cho các em ăn đi!"

Hôm qua về nhà ăn nhiều quá bây giờ hàm răng còn ê ẩm, không dám ăn nữa.



Năm chị em mỗi người nhận một chén, còn dư lại Lý Quế Hoa cho vào bát lớn chuẩn bị cầm đi tặng người. Điền Thiều có chút bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ giữ lại một ít cho mình đi!”

Điền Đại Lâm bị thương, bây giờ tốt nhất nên ăn ít lại.

"Ta và cha con răng không tốt, ăn thứ này buổi tối không ăn được."

Nói xong bà cầm bát lớn đi ra ngoài, Điền Đại Lâm cũng trở về phòng ngủ. Bởi vì buổi sáng xuất công rất sớm nên buổi chiều làm việc muộn hơn một giờ. Đương nhiên, chủ yếu là do trời quá nóng sợ xã viên bị cảm nắng.

Tam Nha theo Điền Thiều vào phòng, tò mò hỏi: "Chị, vừa rồi rõ ràng chị có đánh mẹ Tiểu Bàn, tại sao bà nội Thất bọn họ không tìm ra vết thương?"

“Chị đánh chỗ sẽ không lưu lại vết tích.”

Tam Nha hưng phấn nói: "Chị, chị có thể dạy em được không?"

Học một ít chiêu thức phòng thân, có gặp phải nguy hiểm cũng có thể tự bảo vệ mình, cho nên Điền Thiều lập tức đáp ứng. Chỉ là bây giờ cô đang chuẩn bị ôn luyện không có thời gian, cho nên hứa hẹn thi xong sẽ dạy bọn họ.

Lý Quế Hoa tặng dương mai xong quay lại, trong tay có thêm một nhánh thuốc cao. Sau khi thoa lên vết thương cho Điền Đại Lâm, bà cau mày hỏi: "Sao vừa rồi ông lại ngăn tôi? Ai không biết Bành Đại Đầu tính tình nóng nảy, lỡ như hắn thực sự động thủ với Đại Nha thì sao?"

Điền Đại Lâm liếc nhìn bà nói: "Sao đến bây giờ bà còn không nhìn ra?"

"Nhìn ra cái gì?"

"Đại Nha của chúng ta luyện qua, người bình thường đánh không lại con bé. Hơn nữa người nhiều như vậy, Bành Đại Đầu không dám động thủ với đứa bé."

"Luyện qua cái gì? Ông đang nói nhảm cái gì vậy?"

Điền Đại Lâm cảm thấy vợ mình quá lơ mơ, chuyện lớn như vậy lại một chút cũng không nhận thức được: “Nếu chưa từng luyện võ, ngày ấy làm sao có thể đánh cho Lưu Thiết Sinh không có sức đánh trả? Còn có hôm nay, Trương Hiểu Nga bị đánh cho một trận trên người cũng không có vết thương."

Lý Quế Hoa nghe vậy, mới giật mình không ổn: “Vậy nó học của ai?”

"Có lẽ là thím Chu.”

"Chuyện lớn như vậy mà con nhóc chết tiệt này không hé răng một câu thế?"

“Bà cũng có hỏi đâu!”

Lý Quế Hoa im lặng.

Chạng vạng tối, Điền Thiều nhận được tin Bành Niệm Thu bị đưa đi nông trường, đồng thời một năm sau mới có thể trở về. Thời gian một năm mặc dù không dài nhưng ít nhất khoảng thời gian này cô có thể được an bình.