Chương 49: Phòng Cho Thuê (1)

Điền Kiến Nhạc đang kiểm tra xe cộ, nghe có người gọi Đại Nha tới tìm hắn nên thì để công cụ trong tay xuống đi ra.

Điền Thiều thấy hắn đi cùng một người đàn ông vừa gầy vừa lùn đi ra có chút kỳ quái nhưng không hỏi nhiều: "Anh ba."

Điền Kiến Nhạc nhìn Lý Tam Khôi, không khỏi hỏi: "Đây là..."

Điền Thiều giới thiệu thân phận Lý Tam Khôi sau đó giải thích: "Cha mẹ tôi và cậu cả sợ trên đường không an toàn cho nên bảo cậu ấy đi cùng tôi lên thị trấn. Điền Kiến Nhạc, chuyện phòng trọ thế nào?"

Điền Kiến Nhạc dẫn người tới dưới một cây đại thụ, sau đó mới chỉ vào người đàn ông bên cạnh anh ta: "Đây là anh em tốt của tôi Đại Chính, nhà cậu ta có một gian nhà trống, tôi nói với cậu ta cho cô mượn ở một tháng."

Nói mượn chẳng qua cho êm tai, thực ra chính là thuê.

Điền Thiều nghe vậy nhất thời do dự. Nhà cô thuê nhất định không thể có đàn ông trưởng thành... nếu không có việc gì cũng không đaons được. Bây giờ không phải 30 năm sau, danh dự con gái bị hao tổn không chỉ bản thân bị người khác xem thường hôn sự khó khăn, mà người nhà cũng sẽ bị chỉ trỏ.

Điền Kiến Nhạc nhìn biểu tình của cô cũng biết là có băn khoăn, cười giải thích: "Trong nhà Đại Chính có 5 người, em gái lớn của anh ta đã lấy chồng, bây giờ trong nhà chỉ còn 4 mẹ con là mẹ con hắn cùng em trai em gái. Cô yên tâm, tôi đã nói xong với Đại Chính rồi, trong khoảng thời gian này cậu ta sẽ ở công ty không về. Về phần em trai cậu ta, năm nay chỉ mới 10 tuổi."

Đứa trẻ mười tuổi quả thực không cần băn khoăn, Điền Thiều lại hỏi: "Có đèn điện không? Buổi tối tôi muốn đọc sách, không có đèn là không được. Còn nữa, tôi muốn một hoàn cảnh an tĩnh, quá ồn sẽ ảnh hưởng đến tôi."

Hôm nay học nửa giờ cùng kế toán Trần, cô cảm thấy sổ sách bây giờ rất đơn giản. Nhưng cô không thể để cho người nhìn ra cô có thể ung dung xử lý, mà phải để họ nghĩ rằng cô đang toàn lực ứng phó. Quá mức ung dung thắng được hạng nhất, lấy tình huống của cô sẽ chọc người hoài nghi. Ông nội cô luôn thường nói một câu, tiểu tâm sử vạn niên thuyền (*), ở niên đại này càng phải chú ý hơn."



(*) Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền ý là: ngư ông cẩn thận nắm nắm chắc mái chèo, có thể lái thuyền vạn năm. Vạn năm: so sánh lâu dài, thời gian dài. Trong sinh hoạt nói cho chúng ta biết, làm bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận, mới có thể đảm bảo cục diện nhất định sẽ thành công.

Ngụy Đại Chính lộ ra hàm răng cười: "Nhà tôi có đèn điện, cô dùng thế nào cũng được, cũng sẽ không ầm ĩ đến cô, em hai tôi ban ngày phải đi làm, em trai ở ngoài vui chơi lăn lộn không tới giờ ăn cơm sẽ không về."

Điền Thiều gật gật đầu nói: "Vậy bây giờ có thể đi xem phòng sao!"

"Đương nhiên là có thể."

Trên đường tới nhà Ngụy Đại Chính, Điền Kiến Nhạc cố ý cùng Ngụy Đại Chính và Lý Tam Khôi kéo dài khoảng cách, sau đó nhẹ giọng hỏi Điền Thiều: "Đại Nha, phòng ở trong thị trấn khan hiếm, muốn thuê có đèn lại rộng rãi yên tĩnh không hề dễ. Cô yên tâm, Đại Chính là anh em tốt của tôi, mẹ câu ta cũng vô cùng dễ nói chuyện. Tôi đã nói với mẹ cậu ta rồi, một tháng này cô ở nhà cậu ta ăn chung không cần tự làm cơm."

Điền Thiều chính vì biết phòng cho thuê khó tìm mới cầu đến hắn, bây giờ thấy hắn suy tính chu toàn cho mình như vậy cô rất cảm kích: "Điền Kiến Nhạc cám ơn anh. Nếu để tôi tự tìm cũng không biết đi đâu tìm phòng."

Điền Kiến Nhạc khoát tay nói: "Đây đều là việc nhỏ, Lý cán sự tìm cho cô kế toán kinh nghiệm ở nhà máy nào, có đáng tin cậy hay không? Nếu không tôi lại đi hỏi thăm một chút."

Điền Thiều khéo lời từ chối ý tốt của anh ta: "Dì Lý đã tìm giúp tôi kế toán nhà máy may mặc, về hưu cuối năm ngoái. Kế toán Trần hôm nay dạy tôi nửa giờ, tôi cảm thấy rất tốt."

Nghe được ba chữ xưởng may mặc, con mắt Điền Kiến Nhạc cụp xuống. Đây cũng quá đúng dịp, Linh Linh qua vài ngày nữa sẽ tới nhà máy may mặc đi làm, chỉ là việc này chỉ người trong nhà biết không nói ra ngoài.