Chương 50: Phòng Cho Thuê (2)

Đến Ngụy gia, Điền Thiều mới biết được nhà Ngụy Đại Chính tại sao có thể dành ra một gian phòng, bởi vì bọn họ là nhà trệt. Nhà này tổng cộng có 4 gian phòng, ngoài ra còn có phòng bếp và phòng chứa củi. Chỉ là phòng bếp và phòng củi đều là tạm dựng, rất nhỏ, hai người ở bên trong không có cách nào xoay người. Nhưng đối với nơi khan hiếm nhà ở như trong thị trấn đây cũng coi là rộng rãi rồi.

Mẹ Nguỵ nghe được động tĩnh từ trong nhà đi ra, thấy Điền Kiến Nhạc nhiệt tình nói: "A, Kiến Nhạc tới à! Bên ngoài nóng như vậy, mau vào phòng."

Sau khi tất cả mọi người vào phòng, mẹ Nguỵ lôi kéo tay Điền Thiều nói: "Cháu chính là Đại Nha? Cô bé này thật khó lường, vì thi vào nhà máy cũng dám một mình ở lại thị trấn ôn tập."

Điền Thiều lập tức giải thích: "Việc này được cha mẹ cháu đồng ý. Thím, cũng là cơ hội khó được cho nên cháu muốn thử sức."

Điền Kiến Nhạc nghe vậy chen vào một câu: "Bác gái, Lý khoa trưởng nhà máy rượu còn tìm giúp một kế toán kinh nghiệm dạy cô ấy, cái này chứng minh Lý khoa trưởng cũng xem trọng Đại Nha."

Cố ý lời này là để mẹ Nguỵ hiểu rõ, Điền Thiều vừa có cơ hội có người giúp đỡ.

Con mắt mẹ Nguỵ sáng lên, ánh mắt nhìn Điền Thiều đều mang nhiệt tình: "Đại Nha, cháu còn quen biết Lý khoa trưởng nhà máy rượu sao?"

Điền Thiều cười khéo léo: "Dạ, cháu quen cả dì ấy và con gái dì ấy, bọn họ đều là người tốt."

Mẹ Nguỵ nghe nói vậy trong nháy mắt trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều: "Tới đây, ta dẫn cháu đi xem phòng, nếu chỗ nào không hài lòng cứ nói với ta."

Chuẩn bị cho Điền Thiều là tây phòng, phòng khoảng 15, 16m2, bên trong có giường cùng tủ áo khoác, trừ cái đó ra thì không còn gì. Điền Thiều nói: "Bác gái, cháu cần ghế và bàn học."

Tủ quần áo không có cũng không sao, chỉ ở một tháng cố chấp nhận là được, cô muốn đọc sách làm bài tập bàn học là ắt không thể thiếu.

Mẹ Nguỵ vỗ xuống đầu, có chút áy náy nói: "Cháu xem trí nhớ ta này, buổi sáng còn nói muốn đưa bàn học qua đây quay đầu đã quên. Đại Chính, con tới phòng em em hai đem bàn học và ghế chuyển qua đây."



"Đại Nha, cháu xem còn có gì cần thêm không?"

Điền Thiều lắc đầu nói: "Không cần, có giường có bàn học là được rồi. Bác gái, Điền Kiến Nhạc nói để cháu ăn chung với nhà bác, bác xem có được hay không? Nếu không tiện thì cháu tự nấu."

Nhắc tới việc này, mẹ Nguỵ thật ra rất hào sảng: "Thuận tiện, có gì bất tiện đâu, chỉ thêm một đôi đũa thôi mà."

"Bác gái, cháu mỗi bữa ăn hai chén cơm, bác xem giao bao nhiêu lương thực thích hợp?" Có một số việc nói rõ ràng từ ban đầu thì tốt hơn, đỡ phải có lúc tất cả mọi người cảm thấy chịu thiệt.

Không đợi mẹ Nguỵ mở miệng, Ngụy Đại Chính liền cười nói: "40 cân lương thực, 10 cân gạo, 30 cân khoai lang, cô thấy thế nào?"

Điền Thiều cảm thấy thiếu, nói cho 50 mươi cân, 15 cân gạo và 35 cân khoai lang.

Ngụy Đại Chính cũng không úp mở, nói: "Cô là em gái Điền Kiến Nhạc cũng chính là em gái tôi. Tiền thuê nhà cũng không thể đòi quá nhiêu, đưa 2 đồng là được rồi."

Điền Thiều cũng không hiểu giá thị trường thuê phòng, không khỏi nhìn về phía Điền Kiến Nhạc.

"Thuê phòng trên thị trấn đều là giá này."

Điền Thiều cảm thấy giá này tương đối thấp, suy nghĩ một chút nói: "Thời gian tôi dùng đèn điện tương đối nhiều, tôi vào ở sau tiền điện để tôi trả."

Phòng kia lớn lại rộng rãi, thuê làm sao cũng phải 3 đồng. Nhưng Điền Kiến Nhạc đứng ra, mấy năm nay con trai được anh ta giúp đỡ rất nhiều, cho nên 2 đồng mẹ Nguỵ cũng đồng ý. Chỉ là để bà không nghĩ tới, Điền Thiều còn rộng rãi hơn tưởng tượng. Nghĩ lại, có thể được Điền Kiến Nhạc xem trọng khẳng định cũng có chỗ hơn người rồi. Mang theo ý nghĩ này, mẹ Nguỵ đối với Điền Thiều càng thêm khách khí.