Chương 1: Xuyên Đến

Lâm Thù nhìn trân trân xà nhà bằng gỗ màu đen sậm trên đầu, những tấm phên quanh nhà là những thân cây cao lương xếp dọc chi chít, bên trên còn có những mảng bồ hóng và mạng nhện.

Đây là đâu vậy?

Hóa thân cũng không có căn nhà nào thấp lè tè lại cũ kỹ như vậy đi?

Không phải cô đang vật lộn với kẻ bắt cóc ở bên đường hay sao? Sao lại tới một nơi xa lạ lại kỳ cục như vậy được?

Lâm Thù có bệnh tim bẩm sinh, không thể vận động mạnh cũng không thể phơi nắng quá lâu, cô đã quen với việc cầm theo một chiếc ô to có tay cầm cong kiểu cũ chậm rãi đi dạo ven bờ sông rồi.

Chiều nay, cô theo lệ thường tới chỗ cũ tản bộ lại bất ngờ đυ.ng phải một người đàn ông đang cầm dao đuổi gϊếŧ một bé gái, bé gái bị gã ấn xuống đất, kêu cứu trong sự tuyệt vọng.

Cô không kịp nghĩ nhiều mà lao tới dùng ô ra sức đập vào cánh tay của người đàn ông. Cô cũng không biết vậy mà mình lại có thể bùng phát ra sức lực lớn như vậy, nhoáng cái đã đánh bay dao của người đàn ông xuống đất.

Sau đó cô dí đầu nhọn của ô vào ngực người đàn ông, không cho gã vớ lấy con dao nữa, nhưng lại bị gã đẩy mạnh một cái, đầu đập mạnh vào vòng bảo hộ bằng đá xanh ở ven bờ sông.

Khi ấy cô đau đến mức lập tức mất đi tri giác, lẽ nào cô đã chết rồi… sau đó lại… sống?

Trong đầu đột nhiên hiện ra rất nhiều ký ức không thuộc về mình.

Đầu óc bị những thông tin này chèn ép đến đau dữ dội, cô ôm đầu một lúc lâu, cuối cùng mở bừng mắt ra với vẻ khó tin, vậy mà cô lại… xuyên việt rồi.

Nguyên chủ cùng họ cùng tên với cô, sinh vào năm năm mươi, vì vô cùng xinh đẹp nên bà nội đã từng đi học đã đặt cái tên Thù (mỹ nhân, người đẹp) cho cô.



Tuy rằng cô sinh ra phấn điêu ngọc mài, từ nhỏ tính cách lại yếu ớt, dễ bị bắt nạt, gặp chuyện gì cũng không dám chửi lại ngay trước mặt mà chỉ biết về nhà bực bội trong lòng.

Càng lớn, cô càng xinh đẹp động lòng người, đàn bà trong thôn thích gây chuyện thị phi đều lạnh nhạt, coi thường cô, thấy cô không dám phản kháng, mấy người đó còn to gan trắng trợn lăng mạ cô, chửi cô là con hồ ly tinh con giống bà nội Lâm.

Lúc còn trẻ bà nội Lâm từng học trường nữ sinh, lớn lên vô cùng xinh đẹp, từng được không ít đàn ông theo đuổi, có không ít nữ giới chửi bà ấy là hồ ly tinh ở sau lưng.

Cô không dám nói lại với người trong nhà, ngược lại còn cảm thấy mất mặt, lén lút oán trách bị bà nội liên lụy.

Khi ấy, nếp sống cũng là như thế, phần lớn phụ nữ nông thôn đều mặt mày khắc khổ vàng vọt, cứ hễ có một người xinh đẹp rạng rỡ là sẽ bị người khác liếc xéo, nói người không đàng hoàng ở sau lưng.

Nếu như bạn phản bác thì bọn họ sẽ nói mấy câu như “ruồi bọ không bâu vào trứng gà nứt vỏ, mày không lẳиɠ ɭơ thì người ta cũng chẳng chửi mày, đàn bà con gái thì phải biết yên phận, còn nếu lăng loàn đàng điếm sẽ bị dìm l*иg heo.”

Bà ngoại của nguyên chủ duy trì giữ vững loại quan điểm này, chỉ cần nhìn thấy Lâm Thù là mỉa mai cô diêm dúa lòe loẹt không giống người đường hoàng, nặng lời hơn chính là con đĩ nhỏ chỉ xứng làm vợ bé của người ta, gặp mặt là lại kể cho Lâm Thù nghe người đàn bà nào lẳиɠ ɭơ bị đánh, người phụ nữ nào không đàng hoàng bị lột sạch quần áo diễn phố, cả gia đình đều mất mặt theo.

Sau đó bà ta lại dạy dỗ Lâm Thù với vẻ ý vị sâu xa: “Cháu cũng không thể làm mất mặt gia đình giống như bà nội cháu được. Mẹ cháu vất vả lắm mới đẻ được một đứa con trai cho chị em các cháu, cũng không thể khiến cha cháu và em trai cháu mất mặt được. Cháu tuyệt đối không thể ăn mặc lẳиɠ ɭơ, con gái thì phải biết giữ khuôn phép…”

Nguyên chủ chỉ viết vâng vâng dạ dạ, càng ngày càng không dám mặc quần áo mới.

Nhưng cô trời sinh đã xinh đẹp, sau khi lớn lên lại càng thêm diễm lệ đẹp mắt.

Có tên đàn ông mang lòng dạ bất chính kia mỗi lần gặp đều dùng ánh mắt hèn hạ nhìn cô, còn có người cởϊ qυầи trước mặt cô, dọa cô không dám ra ngoài một mình.