Chương 14: Thêm một Viên Viên nữa

Điềm Điềm bĩu môi với Phán Phán: "Hồng Hồng, Quyên Quyên, Hoa Hoa, còn có thêm một Viên Viên nữa."

Lâm Thù: "..."

Thằng nhóc con có chỗ nào đó là lạ đó.

Cô rửa ráy sạch sẽ cho Phán Phán, để bọn nó đội mũ cỏ mà ông nội bện, lại đeo một cái bình nước sơn màu xanh quân đội phía trước cho bọn nó rồi cho bọn nó ra ngoài chơi với bạn.

Chờ bọn nhỏ đi rồi, Lâm Thù lập tức ra sức đào, cả luống rau, phải cố gắng vì ham muốn ăn uống của mình.

Lâm Thù đang mệt tới thở hổn hển, đột nhiên nghe thấy trên con đường phía Tây truyền đến tiếng trẻ con gào khóc, trong đó còn kèm theo tiếng đứa trẻ kêu thảm thiết.

Lâm Thù nghe thấy giống giọng của Phán Phán và Điềm Điềm, da đầu thoáng cái nổ tung. Kiếp trước vì tình trạng cơ thể nên cô vốn không phải người nóng tính, lúc này lại không chịu được con mình bị người ta đánh tới khóc.

Từng tiếng kêu thảm thiết kia khiến cho cô lập tức rơi vào cảnh tượng Phán Phán bị bọn buôn người nhốt trong hầm ngầm tiến hành tra tấn phi nhân tính!

Không thể nhịn được nữa!

Cuốc quá nặng, Lâm Thù ném đi xoay người nhấc một cây gậy to bằng cánh tay trẻ con chạy ra ngoài. Trong đầu cô toàn là cảnh tượng bi thảm Phán Phán và Điềm Điềm bị người ta đánh.

Lâm Thù không thể chịu nổi con mình chịu tội.

Cô vội vàng ra ngoài chạy về hướng Tây, lập tức nhìn thấy một đám trẻ con đang la hét ở bên kia, đều là ba, năm tuổi, cả một đứa bảy, tám tuổi cũng không có.

Lâm Thù liếc mắt đã nhìn thấy Phán Phán nắm tay Điềm Điềm, hai chị em đứng bên ngoài vòng tròn của lũ trẻ con có một cô bé da đen cao lớn khác đang chặn trước mặt bọn nó.

Chừng năm, sáu cô bé đang đè hai đứa bé trai mà đánh, vừa đánh vừa dạy dỗ bọn chúng.

"Sao miệng lại bẩn như vậy hả? Để xem mày còn dám bắt nạt Phán Phán không!"

"Đúng đó, nói nhảm là thích ăn đòn!"

"Nhét sâu vào trong miệng nó đi, cho nó nói bậy!"

"Hu hu, mẹ tao kể cha nó..."

"Mày còn nói nữa! Đánh tiếp!" Cô bé da đen cao lớn giống như một quan chỉ huy, ngón tay nhỏ ngắn chỉ vào hai đứa bé trai dưới đất, kêu các cô bé tiếp tục đánh.

Cô bé quay đầu an ủi Phán Phán: "Phán Phán, cậu đừng tức giận, tớ đánh bọn nó cho cậu rồi, để xem bọn nó còn dám nói nữa không."

Phán Phán liên tục gật đầu: "Hoa Hoa, cảm ơn cậu, cậu lợi hại giống như nữ dân binh vậy!"

Hoa Hoa da đen cao lớn càng kiêu ngạo, cảm giác chính nghĩa giáng xuống đầu mình, cần phải trừng trị mấy đứa trẻ nghịch ngợm.

Điềm Điềm lườm em trai mình, ánh mắt lành lạnh.

Phán Phán cười hì hì với cô bé, nụ cười ngọt ngào.

Lâm Thù: "...?"

Tên oắt con này là một đứa có thuộc tính bụng dạ đen tối vạn người mê hả?

Cho đến khi hai đứa bé trai dưới đất xin tha, cũng không dám bắt nạt Phán Phán nữa thì đội quân mấy bé gái mới rủ lòng từ bi mà tha cho bọn nó.

Lâm Thù nghĩ mấy đứa nhỏ chơi với nhau, người lớn như cô đừng nên cưỡng ép can thiệp, vì vậy trở về tiếp tục đào đất.

Bên ngoài Phán Phán lần lượt cảm ơn đội quân mấy cô bé, khen bọn nó, đồng thời chào tạm biệt bọn nó cùng Điềm Điềm về nhà.

"Phán Phán, chơi một lát nữa đi." Mấy cô bé quyến luyến cậu bé.

Phán Phán nói: "Tớ phải trở về dỗ mẹ tớ, vừa rồi mẹ tớ nghe thấy rồi, rất khó chịu."

"À, vậy cậu mau đi đi." Có cô bé lộc cộc chạy tới, đặt một viên kẹo vào trong tay cậu bé: "Cho thím ăn."

Phán Phán không cần kẹo, cậu bé và Điềm Điềm nắm tay nhau về nhà.

Điềm Điềm nhỏ giọng nói: "Vừa rồi mẹ mới tới, nhất định nghe thấy khó chịu."

Phán Phán nhỏ giọng bảo: "Không phải ông nội nói với mẹ cha đi đánh kẻ xấu sao? Chúng ta nói cho mẹ biết đi."

Điềm Điềm thở dài: "Em nói xem ông từ công xã tới có nói dối không?"

Phán Phán nói: "Ông ấy là cán bộ công xã, bên trên còn có huyện, khu, tỉnh, bộ đội, trung ương gì gì đó, ông ấy biết cái gì chứ, ông nội chúng ta nói phải thủ trưởng lớn mới biết."