Chương 21: Anh, anh nhớ giữ lời đó

Vả lại chú út không còn, sau này không có tiền lương gửi về nữa, trong nhà cũng không có bột mì mịn tiền trợ cấp, làm sao tùy tiện ăn được nữa?

Chú út sống chết chưa biết, công xã nói là hi sinh, ông bà nội lại không chịu tin. Từ nhỏ Lục Bình đã sùng bái chú út, muốn lớn lên đi nhập ngũ giống chú út, bây giờ nghĩ rằng có lẽ chú út không còn, cậu bé cũng vô cùng khó chịu.

Lục An vẫn ấm ức: "Em muốn ăn bột mì mịn, em không thích ăn bột ngô, rát cổ lắm."

Lục Bình nói: "Đợi sau này anh tốt nghiệp trung học, kiếm công điểm cho em ăn bột mì mịn."

Lục An vui vẻ trở lại: "Anh, anh nhớ giữ lời đó."

Trong nhà mắt của chị dâu hai Lục đảo vòng vòng, cô ta cầm phần bánh cuốn bột mì mịn của con gái trong tay, nói là lấy về cho con gái ăn.

Lâm Thù lại biết thừa tất cả những thứ cô đưa cho con gái cô ta đều bị cô ta ăn hết, con gái cô ta vốn không có mà ăn.

Tất nhiên cô không quan tâm, chuyện hai mẹ con nhà người ta một người ngoài như cô không quản được.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Thù lại đi vào sân đào đất. Cô phải tiếp tục dựng luống rau, cô muốn trồng rau!

Lâm Thù nghĩ kỹ rồi, cô phải trồng nhiều hoa hướng dương một chút, thứ này không chiếm diện tích còn có thể dùng để trang trí, hạt hướng dương ép dầu xào đồ ăn thơm nức, bổ sung dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.

Chị dâu hai Lục vừa nhai bánh bột ngô vừa nhìn chằm chằm vào vòng eo thon và cái mông đầy đặn của Lâm Thù mà bĩu môi. Vợ thằng ba suốt ngày giả bộ, mặc quần áo vá chằng vá đυ.p, đi đường mông cũng uốn thành bánh quai chèo, chồng không còn cô uốn éo cho ai xem?

Nằm vài ngày không làm việc, bây giờ giả bộ đào đất cho ai coi chứ?

Cô biết đào đất sao? Cô vung nổi cái cuốc chim lớn kia sao?

Hay là muốn uốn éo cho đàn ông nào trong nhà xem?

Trong lòng cô ta châm chọc, ngoài miệng lại nói rất dễ nghe: "Vợ thằng ba em đào đất làm gì vậy? Chị ăn bánh bột ngô xong giúp em đào."

Từ trước đến nay cô ta toàn nói thì hay mà làm thì chẳng thấy đâu. Ví dụ cô ta lấy một tấm vải của nguyên chủ, ngoài miệng thì bảo rằng sau này chị trả lại cho em, kết quả chờ đến khi cô ta có cũng không đưa.

Nguyên chủ lấy can đảm hỏi một chút còn bị cô ta trách móc "Chút chuyện như thế em còn nhớ, thảo nào người ta nói em tâm nhãn nhỏ", vì thế nguyên chủ cũng buồn bực không ít.

Lâm Thù sẽ không tức giận với chị dâu hai Lục, cô chỉ quyết định sau này một chút lợi lộc cũng không cho chị dâu hai chiếm!

Chị dâu hai lấy bao nhiêu lợi lộc từ chỗ nguyên chủ, cô sẽ lấy lại từng chút từng chút một!

Đều là chị em dâu, còn nhiều thời gian mà.

Chị dâu cả Lục trái lại hai ba miếng nhét cái bánh bột ngô thứ tư vào miệng, nhanh chân đi ra: "Ôi chao, vợ thằng ba, cơ thể em vừa đỡ hơn được một chút, đừng làm việc nặng nhọc như vậy, để chị cho!"

Cô ấy đưa tay giành lấy cái cuốc chim lớn trong tay Lâm Thù, hì hục đào đất, suýt chút nữa đẩy Lâm Thù té ngã.

Người ta thật sự có sức, một cuốc bằng Lâm Thù đào một hồi lâu!

Lâm Thù: "..."

Thảo nào mẹ chồng lại lấy người vợ cao lớn như vậy cho anh cả!

Nhìn sức lực này của người ta kìa, vừa hâm mộ vừa chua xót là sao?

Chị dâu cả Lục thân hình cao lớn như Phương Địch Hoa, nhưng đen lại thô hơn Phương Địch Hoa, gương mặt tròn đen to như cái đĩa, tướng mạo bình thường, giọng còn oang oang.

Cô ấy là là người vợ mà Phương Địch Hoa cố ý lấy cho con cả.

Có điều anh cả Lục luôn không hài lòng, chê dung mạo của chị dâu cả không dễ nhìn, cách hình tượng vợ hiền trong lòng anh ta xa vạn dặm.

Anh ta nói xa nói gần chưa bao giờ che giấu sự ghét bỏ, chị dâu cả có biết cũng không để bụng, trái lại bản thân cũng cảm thấy mình không xứng với chồng, ngoại trừ phải xuống ruộng kiếm công điểm, ở nhà cô ấy chưa bao giờ để cho chồng mình làm chuyện vụn vặt gì.