Chương 26: Mặc kệ chuyện quỷ nhập sao?

Nhìn thấy hai đứa bé xinh xắn đáng yêu, tảng đá lớn đè nặng trên ngực cha Lục nhất thời bị giọng nói giòn giã non nớt của bọn trẻ bổ ra một khe nứt.

Đúng, con thứ ba còn có con cái, người làm ông nội như ông phải nuôi dưỡng cháu trai cháu gái thật tốt.

Ông lòng tràn đầy tình cảm dịu dàng, rửa tay chân dẫn hai đứa bé vào nhà rót sữa mạch nha cho bọn nó uống.

Chị dâu hai Lục: "..."

Cái gì đây, thế là mặc kệ chuyện quỷ nhập sao?

Cô ta nhìn Lâm Thù và chị dâu cả Lục đang thương lượng chuyện trồng rau, giọng điệu dịu dàng, mặt mày giãn ra, càng trở nên đẹp tới hút hồn, nào còn dáng vẻ xấu hổ cụp mi khúm núm lúc trước nữa?

Thế này nhìn kiểu gì cũng không giống quả phụ có chồng chết!

Ừ, nhất định là muốn đàn ông rồi!

Chị dâu hai Lục cảm thấy cô ta cần phải nghiên cứu thảo luận với mẹ chồng, để mẹ chồng ép Lâm Thù một chút, tránh cho cô gây ra chuyện bê bối gì.

Kết quả chờ đến khi trời tối đen thì Phương Địch Hoa và hai đứa con trai mới trở về, vốn dĩ không để ý tới cô ta.

Bọn họ mỗi người vác một bó củi lớn, không phải củi không thì chính là cỏ tranh cao bằng người, phơi khô đốt làm cỏ nhóm lửa.

Chị dâu cả Lục thấy chồng mình trở về thì lập tức vứt cuốc chim tiến lên đỡ anh ta, hỏi han ân cần: "Cha nó, sao lại vác nhiều như vậy, mệt muốn chết rồi đúng không? Sau này việc này để em làm, anh về sớm một chút nghỉ ngơi."

Anh cả Lục yên tâm thoải mái mà giao củi cho cô ấy, lại liếc nhìn Phương Địch Hoa: "Vậy không được, tôi là con trai trưởng, phải làm nhiều việc để nuôi gia đình."

Nói xong anh ta lại nhún vai đấm lưng, trong miệng kêu mệt quá, toàn thân đau nhức.

Chị dâu cả Lục lập tức vứt bó củi bóp vai đấm lưng cho anh ta, kêu anh ta vào nhà thay quần áo bẩn ra, cô ấy sẽ giặt chung với đồ của con.

Anh cả Lục chỉ lo rửa tay vào nhà chờ cha mẹ cùng nhau ăn cơm.

Anh hai Lục buồn bực không lên tiếng, chỉnh sửa bó củi của mình và Phương Địch Hoa xong thì lấy bó củi mà chị dâu cả Lục vứt dưới đất đi cất.

Lâm Thù thấy anh ấy đặt đống cỏ khô ở chân tường phía Đông thì vội kêu: "Anh hai, anh đặt ở phía Nam đi."

Hàng xóm phía Đông là nhà anh họ cả bên nội, bọn họ luôn trộm củi trong nhà!

Chị dâu hai Lục thấy Lâm Thù vậy mà chủ động nói chuyện với chồng mình, còi báo động trong lòng réo ầm lên: "Cha Thúy Thúy, mau đem quần áo lại đây giặt."

Anh cả Lục về nhà có người cam tâm tình nguyện hầu hạ, nếu như không phải cha mẹ thấy chướng mắt, có lẽ ăn cơm cũng có người gắp thức ăn cho. Anh hai Lục lại phải tự giặt quần áo của mình và vợ con.

Trong nhà, anh cả Lục còn lại gần trước mặt cha Lục, nghiêm mặt nói: "Cha, hôm nay uống vài ly không?"

Cha Lục mặt mày bình tĩnh không phản ứng lại anh ta.

Từ khi cha mẹ qua đời thì ông đã nhìn ra đầu óc con cả có chút đơn giản, trời sập xuống cũng không chậm trễ việc anh ta ăn uống.

Phương Địch Hoa thấp giọng mắng: "Uống nướ© ŧıểυ ngựa đi!"

Em trai của anh sống không thấy người chết không thấy xác, anh cả ngày chỉ uống một chút, thật đúng là thứ không tim không phổi.

Anh cả Lục sợ tới mức lập tức cúi đầu ăn bánh bột ngô: "Ôi chao, món rau trộn này ngon thật, mẹ làm sao?"

Chị dâu cả Lục đau lòng cho chồng mình bị mẹ chồng mắng, vội vàng nói: "Ngon không? Vợ thằng ba làm đó, em nếm thử thấy không ra sao cả."

Anh cả Lục nói: "Ừm, ngon! Cực kỳ ngon!" Anh ta bị mẹ mắng không chừa mặt mũi nên quay đầu mỉa mai chị dâu cả Lục: "Cô cũng học một chút đi, đừng có cả ngày làm đồ ăn cho heo, ăn tới mức cha tôi cũng nôn khan."

Phương Địch Hoa: "Về phòng của anh ăn đi!"

Cút cút cút, thứ bực mình!