Chương 27: Đau lòng

Chị dâu cả Lục nhanh chóng đổ hơn phân nửa rau trộn vào trong bát, cho dù cô ấy ăn thử thấy không ra làm sao, nhưng chồng mình thích ăn thì phải lấy thêm!

Cô ấy lại lấy thêm mấy cái bánh bột ngô, sau đó cùng anh cả Lục quay về phòng của mình ăn.

Bọn họ vừa đi, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của cha Lục lập tức sâu hơn, mặt mày Phương Địch Hoa cũng trở nên ủ rũ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Phán Phán và Điềm Điềm là đứa bé rất nhạy cảm, hai đứa bọn nó lập tức cảm thấy không đúng: "Ông nội, bà nội, sao ông bà không ăn cơm? Chê đồ ăn mẹ cháu nấu không ngon sao ạ?"

Cổ họng cha Lục nghèn nghẹn, ông vội gắp một đũa rau trộn bỏ vào miệng, vị chua nhẹ nhàng khoan khoái, thật sự rất khai vị, ông gượng cười nói: "Ngon!"

Ông lại gắp cho hai đứa bé, cho bọn nó ăn.

Điềm Điềm thấy Phán Phán muốn gắp rau thì lập tức đè cậu bé lại: "Ông nội, ông ăn đi ạ, bọn cháu đã ăn với mẹ trước rồi."

Phương Địch Hoa nếm thử một miếng, quả thật ngon hơn lúc trước con dâu ba làm, bà lại không vui cho lắm, trái lại tâm trạng nặng nề.

Khẩu vị nấu ăn này hiếm khi thay đổi, không thể tự nhiên lại tốt lên được. Con dâu nấu ăn ngon, vậy xem ra tâm trạng rất tốt, không chừng thật sự có lòng riêng rồi.

Haiz, không giữ được thì thôi vậy, gả đi sớm một chút cũng tốt.

Nhưng bà và ông nhà không muốn thừa nhận con trai không còn, vì vậy tạm thời không thể để cho cô gả đi.

Lục Bình và Lục An tới đây gọi Điềm Điềm và Phán Phán ra ngoài mò ve sầu, bây giờ đang là thời điểm chúng từ dưới đất chui ra leo lên cây.

Cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ thì buổi tối nhất định sẽ đi mò một chuyến, bao nhiêu cũng không để ý, trở về dùng nước muối ngâm, tích góp đủ là có thể dùng dầu chiên lên ăn, không nỡ dùng dầu thì nướng lên ăn cũng được, dù sao đều là thịt, rất ngon.

Thời điểm này muốn ăn một chút thịt cũng không dễ dàng, một năm không ăn được thịt heo mấy lần, ve sầu, châu chấu, sâu đậu chính là món ngon của lũ trẻ.

Anh hai Lục giặt quần áo xong đi vào, đèn dầu hỏa có đốm lửa lớn chừng hạt đậu treo trên khung cửa gian phía Đông, như vậy có thể chiếu sáng mấy căn phòng.

Trên bàn còn giữ lại mấy đũa rau trộn, còn có một đĩa dưa muối, mầm hương xuân cho anh ấy.

Anh hai Lục cũng không lên tiếng, ngồi xuống vùi đầu ăn, ăn cả sáu cái bánh bột ngô mới dừng lại.

Cha Lục nói: "Thằng hai, con ăn nhiều vào cho no."

Từ nhỏ lượng cơm của thằng hai và thằng ba đã nhiều, còn không kén ăn, thức ăn cho heo mà chị dâu làm cũng ăn tới ngon lành.

Giọng nói trầm thấp của anh hai Lục mang theo âm trầm: "Cha, con no rồi ạ."

Anh ấy biết cha mẹ khó chịu vì chuyện của em ba, anh ấy cũng vô cùng khó chịu, muốn mở lời an ủi hai ông bà, nhưng cứ cảm thấy có gì đó chặn lại ở bên miệng khiến anh ấy ngại mở miệng.

Nông dân không am hiểu thể hiện tình cảm, không chỉ không thể hiện tình yêu, có đôi khi an ủi cũng không biết thể hiện, vòng vòng cũng chỉ có mấy câu an ủi có cũng như không có như anh nghĩ thoáng một chút, anh sao vậy.

Anh hai Lục cực kỳ không biết biểu đạt, có chuyện muốn nói lại không nói nên lời, cảm thấy xấu hổ, khó chịu, ngại ngùng, đầu ngón chân đập xuống đất.

Anh ấy cũng tán thành việc cha mẹ không nhìn thấy hài cốt thì không làm đám tang, cứ cảm thấy nói không chừng một ngày nào đó em ba sẽ quay về.

Anh hai Lục đã ngồi cả buổi, muốn nói lời an ủi cha mẹ, nhưng cuối cùng lại không nói được câu nào, vì vậy cũng chỉ ngồi im.

Phương Địch Hoa bảo: "Ăn no rồi thì trở về đi."

Đừng ngồi ở đây lãng phí dầu.

Một năm chỉ có hai cân dầu hỏa như vậy, không nỡ tùy tiện lãng phí.