Chương 39: Ý tường này tốt lắm

Nghe Lâm Thù nói hành lang quá chật, cô ta lập tức gật đầu liên tục, cười như không cười nói quá lên: "Vợ thằng ba càng ngày càng ra dáng mẹ chồng quản lý việc nhà rồi. Ý tường này tốt lắm, chỉ là em lấy đá tảng ở đâu? Bây giờ không phải như ngày trước, bây giờ cứ cho như là em có tiền thì em muốn mua một viên ngói một viên gạch cũng phải viết đơn xin."

Lâm Thù không để ý mấy lời nói móc của cô ta, nói với Phương Địch Hoa: "Mẹ, con đã nghĩ xong chuyện này rồi. Chỉ cần nhặt những viên gạch hoặc đá vỡ và đặt chúng ở hai bên của tấm đá là được."

Cô còn có thể thiết kế những họa tiết đẹp mắt.

Chị dâu hai Lục còn muốn tranh cãi với cô, mọi người đi làm cả ngày đều mệt mỏi, nếu ở nhà không có việc thì gì cô đi nhặt là vừa khéo thì Phương Địch Hoa đã gật đầu đồng ý: "Để mẹ xem thử, đường hơi hẹp, lấy đồ ăn về nhà cũng không tiện."

Chị dâu hai Lục lén bĩu môi, xoay người trở về phòng.

Thấy mẹ chồng dễ nói chuyện như vậy, Lâm Thù tiếp tục nói về kế hoạch.

Các luống rau được bố trí theo hướng Nam Bắc dọc theo lối giữa, ở giữa không cần quá rậm rạp, chừa đủ không gian cho cây phát triển và để chúng tự do hấp thụ ánh sáng mặt trời.

Cô dùng bước chân đo đạc thử, luống rau rộng một mét rưỡi, dài gần năm mét, phía Đông đắp sáu luống, phía tây đắp tám luống.

Sân rất rộng, sau khi quy hoạch các luống rau, từ phía Đông và phía Tây đến tường sân vẫn còn rất nhiều khoảng trống, từ phía Bắc cũng có một khoảng cách rất xa với các luống rau.

Chị dâu cả Lục vốn đang đào đất, bấy giờ cũng nghe đến say mê: "Ồ, vậy thì vừa khéo có vài luống rau, rau trồng ở nhà mình có thể còn ăn không hết nữa."

Đến lúc đó có thể đưa một ít cho người thân, nhà mẹ của cô ấy cũng có thể được thơm lây, vợ thằng ba đúng là càng ngày càng sống tốt hơn!

Anh hai Lục yên lặng nghe, không nói xen vào, im lặng tiếp tục làm việc.

Lâm Thù thấy mẹ chồng không phản đối, chị dâu cả cũng có hứng thú thì nói: "Mẹ, nhìn xem khu vực phía Đông rộng lớn đến thế nào. Dời đống cỏ khô đi rồi đào ao cá ở đó, chất một ít đá và cỏ đuôi mèo vào tạo cảnh, trồng một ít hoa sen, hoa súng và củ ấu gì gì đó, ngoài ra còn có thể nuôi một ít cá diếc, cá chép, cá lóc để ăn."

Phương Địch Hoa: Ừm, con biết hưởng thụ đấy, có dáng vẻ của mẹ chồng này đây... Mẹ chồng... Chẳng lẽ là mẹ chồng già đã chiếm thân thể của nó rồi sao?

Tim Phương Địch Hoa đột lại nhiên dâng lên cổ họng.

Chị dâu cả Lục: "Muốn nuôi cá thì phải nuôi hai con cá chép đỏ."

Phương Địch Hoa liếc cô ấy một cái, nói: "Con cũng biết nhiều lắm."

Khuôn mặt đen tròn của chị dâu cả Lục mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Cha nó thích, nói là cá đùa giỡn lá sen nhìn rất đẹp."

Bình thường cô ấy rất trưởng thành, nhưng cứ hễ nhắc đến anh cả Lục thì cô ấy sẽ lập tức biến thành một người vợ nhỏ.

Phương Địch Hoa khó chịu đảo mắt xem thường, bảo cô ấy nhanh chóng đào đất, đợi lát nữa phải bắt đầu làm việc rồi.

Lâm Thù sợ mẹ chồng bỏ chạy nói sau rồi lại không nói nữa, nhanh chóng nói một hơi: "Mẹ, mẹ đừng trồng bầu gì đó ngoài ruộng rau, cứ trồng luôn ngay dưới gốc cây rồi để chúng leo tự do lên là được."

Phương Địch Hoa: "Được rồi, bớt làm ra vẻ đi."

Nhất định phải trồng quả bầu, bởi vì phải làm cái gáo.

Thời điểm này ở nông thôn rất ít người có muỗng kim loại chứ đừng nói đến muỗng nhựa, tất cả đều dùng muỗng bằng bầu.

Ngoài bầu, bí ngô, bí đao, dưa chuột, dưa lưới, đu đủ, bí rợ, bầu, đậu cô-ve và các loại cây leo dây khác đều được quy hoạch đến đây, các khung đơn giản được dựng lên giữa các cây để chúng có thể leo tự do.

Khoảng mười mấy luống rau được sử dụng để trồng các loại rau thông thường như các loại rau lá xanh, cà tím, ớt, cà chua.