Chương 40: Bằng chứng

Đặc biệt là phải trồng thêm nhiều cà chua, loại cà chua này có thể ăn như trái cây và ra quả nhiều lần.

Phương Địch Hoa xem xét, nói: "Cây hòe lớn đó đã già rồi, lát nữa chúng ta đốn nó xuống trước đi."

Bà nhìn Lâm Thù: "Còn gì nữa không?"

Lâm Thù cười ngọt ngào, mẹ chồng tốt quá, cũng không chê cô có quá nhiều việc phải làm: "Mẹ, con còn muốn làm một giàn nho, trồng hai gốc nho rồi lại trồng thêm một cây kim ngân hoa, có thể ngâm nước uống. Còn muốn bức tường làm bình phong ở cổng có đủ loại hoa tường vi bò. Còn muốn một ít bách nhật hồng, hoa hồng, hoa cúc, hoa mào gà gì đó trồng trên đất trống."

Có thể kết hợp các loại hoa theo mùa khác nhau tùy theo cách bố trí không gian, chẳng hạn như hoa cẩm tú cầu, hoa nhài tím, thu hải đường… Trang trí ở đâu không quan trọng, miễn là phù hợp với môi trường thì nó sẽ trông rất đẹp.

Trong khoảng sân rộng rãi có chuồng gà, chuồng vịt, chuồng lợn, có vườn rau, cây ăn quả, giàn nho, còn có đủ loại hoa cỏ, ao cá hoa sen và hòn non bộ.

Chà, đây chính là tiểu viện nhà nông lý tưởng của cô!

Phương Địch Hoa đứng đấy suy nghĩ sâu xa một lúc, quả là không tệ, đúng là có dáng vẻ như mẹ chồng già của bà... Phương Địch Hoa thực sự lo lắng!

Chị dâu hai Lục đã giặt quần áo ở bồn nước xong, sợ mẹ chồng nhìn thấy nên chỉ cúi đầu bĩu môi trợn mắt với cái chậu. Vợ thằng ba thật sự đã thay đổi rất nhiều, từ một bao cát biến thành một kẻ nịnh bợ!

Nhìn cách nó nịnh nọt mẹ chồng và chị dâu cả kìa, hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, cuối cùng cũng sẽ lộ đuôi thôi.

Thủ đoạn dụ dỗ đàn ông này lại được dùng với mẹ chồng và chị dâu cả trước!

Cô ta muốn quay vào nhà để trút giận lên con gái nhưng Lục Thúy Thúy đã chạy ra ngoài, lao vào nhà chính, cầm một cuốn sách và một chiếc bánh bột ngô rồi chạy trốn ra ngoài, tốc độ còn nhanh hơn cả một con khỉ hoang.

Chị dâu hai Lục tức giận đến mức lấy gậy ném vào người cô bé nhưng lại không tới.

Lâm Thù nhìn những luống rau ngổn ngang lộn xộn trước mặt, vài đống cỏ khô lung tung và phần lớn những luống rau mới trơ trụi, nhưng trong lòng cô lại tràn đầy hy vọng.

Chà, ôm được đùi mẹ chồng rồi, tiểu viện nhà nông xinh đẹp ở ngay trước mặt!

Phương Địch Hoa hoàn toàn chấp nhận đề nghị của Lâm Thù, đã bắt đầu bảo anh hai Lục tìm thời gian đốn cây.

Lúc này cha Lục và anh cả Lục cũng đã từ phần ruộng riêng của nhà về, Phương Địch Hoa gọi họ ăn cơm trước, lát nữa sắp thổi còi bắt đầu làm việc.

Sau khi mọi người trong nhà đều đi cả, cô đưa hai đứa trẻ ra ngoài chơi với đội quân các cô bé, còn Lâm Thù thì trồng cây giống rau ở nhà.

Ngồi xổm một lúc lâu mệt mỏi, cô đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, luyện một bộ Bát đoạn cẩm*.

*Bát đoạn cẩm là một bài tập dưỡng sinh của Đạo gia.

Bát đoạn cẩm thực sự là một bài tập tốt rèn cơ thể khỏe mạnh mà không gây hại cho cơ thể.

Tập thể dục xong, cô rửa tay chân rồi về phòng tiếp tục làm giày, hai ngày này cô làm xong mũi giày thì cô sẽ có giày mới mang.

Sau khi Phương Địch Hoa và những người khác rời đi, Tống Xuân Phương lại đi ra sau phòng để "làm việc", lúc này có bốn người đàn bà vây quanh cô ta, vừa nói xấu vừa tách hạt ngô.

Lâm Thù nhướng mày, vừa làm giày vừa nghe mấy lời bịa đặt của Tống Xuân Phương, cái miệng đê tiện kia được nuôi cũng khá lắm.

Chà, thím Lý cũng có ý tưởng giống Lâm Thù, chỉ trong hai ngày đã thu thập được rất nhiều bằng chứng.

Hai ngày nay Tống Xuân Phương thấy mình ở sau nhà họ Lục chỉ cây dâu mắng cây hòe mà Lâm Thù cũng không dám phản kháng, điều này khiến trong lòng cô ta cảm thấy rất vui vẻ.