Chương 41: Đáng bị đánh!

Đương nhiên, mấy tin đồn cô ta bịa đặt cũng ngày càng táo bạo, thậm chí còn có thể bịa ra chuyện Lâm Thù và ai đó bị cô ta nhìn thấy qua cửa sổ sau.

Những người đàn bà khác có thể không tin hết, nhưng tin đồn về một góa phụ nhỏ xinh - đặc biệt là một góa phụ nhỏ được chồng mình suốt ngày khen ngợi sắc đẹp lại mang đến cho họ cảm giác sảng khoái xấu xa!

Xinh đẹp thì sao chứ? Chẳng phải vẫn trở thành một thứ để bọn họ vui đùa sao? Ai bảo con hồ ly tinh kia cứ cả ngày vờn hoa ghẹo bướm, ngay cả chồng của bọn họ cũng dám dây dưa!

Bởi vì bọn họ quá hí hửng đắc ý, thím Lý nghe được tin đồn, thím ấy cẩn thận hỏi thăm, khá lắm!

Thím ấy tức giận đến mức không chịu được!

Những người khác không hiểu Lâm Thù, chẳng lẽ thím ấy còn không hiểu sao?

Đó là người mà ngay cả ngẩng đầu nhìn đàn ông cũng không dám!

Nó vờn hoa ghẹo bướm sao?

Cũng không nhìn lại xem chồng của mấy người cả đám cứ như dế nhũi chui lên từ mặt đất, ngay cả tôi cũng không nhìn trúng, sao có thể lọt vào mắt xanh của nó?

Thím ấy tìm hiểu rõ ràng phạm vi lan truyền tin đồn và nguồn gốc của nó từ đâu, sau đó vung chân đi ra ruộng tìm Phương Địch Hoa.

May là năm đó thím ấy đã tháo bó chân, nếu không thím ấy đã không thể chạy nhanh như vậy!

Thím Lý chạy nhanh đến mức suýt chút nữa đã cọ đế giày ra tia lửa.

Con dâu thím ấy nhìn thấy mẹ chồng vội vàng chạy đi, còn tưởng ở nhà có chuyện gì đó, vừa định đến đón lại thấy mẹ chồng không hề nhìn mình mà chạy thẳng về phía chỗ Phương Địch Hoa.

"Bà hai, bà hai."

Con dâu thím ấy: "?"

Phương Địch Hoa: "Gì vậy?"

Thím Lý lập tức kéo bà ra một bên, nói nhỏ đầu đuôi gốc ngọn tất cả những gì Tống Xuân Phương bịa đặt cho Phương Địch Hoa.

Cái gì mà cô vợ nhỏ đùa bỡn, vụиɠ ŧяộʍ với đàn ông, Lục Thiệu Đường có người yêu, chưa cùng phòng các kiểu.

"Tôi đã nghe ngóng rồi, cô ta đã kể cho không dưới tám người đàn bà. Trong số đó, những người hay ở cùng nói bậy nhất là vợ Lưu Côn, vợ Triệu Căn, còn có quả phụ Tôn Lan Tử, nhà Vương Đại Ma..."

Mấy người đàn bà này đều có tật xấu, không phải ỷ vào nhà mẹ đẻ chèn ép nhà chồng thì ham ăn lười làm, nếu không thì nhảy lên nhảy xuống gây rắc rối.

Bọn họ có một điểm chung là đều không cần làm việc!

Đúng là rảnh rỗi làm trò quỷ!

Đáng bị đánh!

Thím Lý không hổ là thám tử, đã nghe ngóng được toàn bộ những chuyện Tống Xuân Phương buôn chuyện với mấy người đàn bà.

Tất cả những người này đều là người từ bên ngoài đến chạy trốn nạn đói năm đó.

Hừ, ở nhà của nhà họ Lục, trồng trọt trên đất nhà họ Lục, cuối cùng lại nói xấu sau lưng nhà người ta!

Thím Lý còn tức giận hơn cả Phương Địch Hoa, không thể chịu đựng được nữa, làm người sao có thể ăn cháo đá bát như vậy?

Năm đó nếu như không phải anh hai Lục miễn tiền thuê nhà, thím ấy và hai chị đã chết đói rồi!

Nhà họ Lục mở một cửa hàng xe ngựa, thuê người làm, cho cơm ăn và tiền công, chưa bao giờ đánh chửi, mùa đông còn phát quần áo bông và hỗ trợ gia đình khi gặp thiên tai.

Thím Lý cảm thấy nếu đám người làm cũ mà còn oán hận thì thật sự không có lương tâm, làm người không thể đánh mất lương tâm được!

May mắn thay, những người đàn bà này đều là người ngoài đến, không có qua lại tình cảm gì với nhà họ Lục.

Phương Địch Hoa suy nghĩ một chút, giữa con dâu ba và và Tống Xuân Phương chắc chắn không có ân oán gì, Lâm Thù chỉ là một cái bao cát, chỉ có nó bị người ta chọc tức chứ không có chuyện nó lại chủ động ra ngoài gây chuyện, Tống Xuân Phương kia cũng là vì chuyện năm đó.

Năm đó, Tống Xuân Phương thích anh cả Lục, muốn kết hôn với anh cả Lục, thậm chí còn nhờ cha mẹ cô ta chủ động tìm người vun vén hôn nhân với anh cả Lục.