Chương 41

Chẳng lẽ là Giang Nguyệt Vi nói cho anh biết?

Nghĩ đến điều này, Hà Hiểu Phong đột nhiên khó chịu, chỉ cảm thấy thân thể càng đau, Giang Nguyệt Vi này, quả thật ác độc!

Nếu người đàn ông vừa rồi thực sự là chồng của Chung Bảo Ý, báo công an chính là tự tìm đường chết, nên hắn ta lập tức đem lời đang muốn nói nuốt xuống, sửa lại: “Không cần, ta không cẩn thận nên ngã thôi.”

Bác sĩ nghe vậy liền nghi hoặc, thương thế này xem qua chính là do đánh nhau tạo thành, làm sao có thể là bị té ngã? Nhưng mà bọn họ chỉ là bác sĩ, hiện tại người ta đã nói như vậy, bọn họ cũng không quan tâm nữa. “Được rồi, cho chúng tôi số liên lạc của người nhà đi.”

Hà Hiểu Phong ban đầu muốn để bọn họ liên hệ với Chung Bảo Ý, nhưng thấy bộ dạng hiện giờ của mình, ngẫm lại tính toán một chút chỉ có thể nhịn đau run rẩy nói đại ra một dãy số.

Giang Nguyệt Vi không hề biết việc Hà Hiểu Phong ở trong bệnh viện đau đến mức chết đi sống lại, cô lần đầu tiên làm sổ tiết kiệm nên mất thời gian lâu hơn so với bình thường, sau khi xong xuôi cô liền đi tới tiệm sách lần trước mua vài cuốn sách, sau đó mới tới tiệm cơm.

Về cơ bản, các tiệm cơm mở cửa vào những khoảng thời gian cố định. Bây giờ đã gần đến giờ ăn tối. Tiệm cơm không có ai và chỉ có một số nhân viên đang bận rộn.

Cô nghiêm túc nhìn thoáng qua, không thấy ai trong số những người này là người từng làm việc với cô ở kiếp trước, những người này đều có gương mặt rất xa lạ.

Thấy cô bước vào, người phụ nữ bán cơm ở ô cửa lập tức nói: “Không có cơm, chỉ có bánh bột ngô thôi.”

Giang Nguyệt Vi lấy hai cái bánh bột ngô, nhưng cũng không đi ngay lập tức, trong lòng nghĩ đến mình có nên mở miệng hỏi bọn họ có cần người làm thêm hay không, kết quả chưa kịp nghĩ xong, người phụ nữ kia lại nói: “Chúng tôi phải nghỉ ngơi rồi, cô đi chỗ khác ăn đi.”



Giang Nguyệt Vi biết lúc này bọn họ phải chuẩn bị đồ ăn bán ban đêm, cô cất kỹ bánh bột ngô, cười cười, trực tiếp tiến vào chủ đề hỏi người phụ nữ kia: “Cô gì ơi, tôi thấy công việc kinh doanh của mọi người khá tốt, có còn thuê thêm người hay không?”

Người phụ nữ kia nghe vậy liền tạm ngừng, bọn họ xác thực muốn tuyển một người, nhưng danh sách hai ngày này đã định xong, là cô em vợ của quản lý, nào đến phiên những người khác.

“Không thuê.” Người phụ nữ lạnh nhạt nói.

Giang Nguyệt Vi chưa từ bỏ ý định. “Hai ngày trước tôi còn nghe mấy người nói cần tuyển thêm người mà, sao lại không thuê nữa?”

Người phụ nữ kia khẽ nhíu mày nhìn Giang Nguyệt Vi, cũng không biết người phụ nữ này từ đâu tới, tại sao lại đột nhiên chạy tới hỏi vấn đề này. “Bởi vì tuyển xong rồi, cho nên không thuê nữa.”

“Bịch” một tiếng, Giang Nguyệt Vi bỗng nghe thấy âm thanh dao chặt xuống một nhát, cô có chút cúi đầu, nhìn sang chỗ cửa sổ có người đang nấu ăn, liền thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn trong tay đang cầm dao hướng cửa sổ bên này đi tới.

Sắc mặt của người đàn ông âm trầm đi đến trước mặt người phụ nữ lạnh nhạt nói: “Ai nói không thuê, tôi tuyển cô ấy.”

Người phụ nữ sửng sốt một chút. “Nhưng mà, bên phía quản lý...”

“Nhưng cái gì mà nhưng!” Vẻ mặt của người đàn ông hơi vặn vẹo, giọng nói thô bạo, “Là tôi muốn tuyển người, anh ta toàn gọi người vớ vẩn tới, chỉ toàn rước thêm phiền phức cho tôi.”