Chương 42

Nói xong, người đàn ông kia cúi đầu, ánh mắt đánh giá Giang Nguyệt Vi. “Cô nấu cơm được chứ?”

Dăm ba câu đối thoại liền khiến Giang Nguyệt Vi hiểu, người đàn ông này hẳn là đầu bếp hiện tại, là anh ta muốn tuyển người, nhưng quản lý tiệm cơm kiên quyết mang người của ông ta đến, kiếp trước cô ở tiệm cơm đã trải qua chuyện này, tình huống chính là đầu bếp và quản lý không hợp nhau, cô lập tức nắm lấy cơ hội, gật đầu nói: “Được, cái gì tôi cũng có thể làm.”

Người phụ nữ kia nghe vậy trợn tròn mắt, người phụ nữ trước mặt có khuôn mặt trái xoan, lông mày hình trăng khuyết, mũi cao môi mỏng, da mịn thịt mềm, năm ngón tay thon thả, cánh tay mảnh mai, trong có vẻ giống người chưa từng làm việc, bây giờ nói chuyện phách lối như vậy, còn không biết xấu hổ nói cái gì cũng có thể làm. “Có thật là được hay không vậy?”

Giang Nguyệt Vi gật đầu. “Được mà.”

Vì công việc, cô nhất định phải thử.

Người đàn ông kia trực tiếp nói: “Vậy cô vào đây, cho tôi xem cô có thể làm cái gì.”

Giang Nguyệt Vi nghe lời tiến vào bếp, hiện tại tiệm cơm cũng không có ai, vừa rồi hai người quét dọn đại sảnh bên ngoài cũng muốn xem trò vui, cho nên cũng tụ tập ở bên cửa sổ.

Ánh mắt của Giang Nguyệt Vi quét phòng bếp một vòng, bên trên bếp lò những gia vị cần thiết đều có, thịt cá cũng được đặt ngay ngắn ở một bên, trên mặt đất bày biện một đống đồ ăn đang chở rửa, cô vừa nhìn thấy cá trắm cỏ cùng dưa chua, trong lòng lập tức đã có quyết định của mình, liền quay đầu nhìn người đàn ông nói: “Giờ tôi làm canh chua cá.”



Người đàn ông mập gật gật đầu. “Được.”

Giang Nguyệt Vi Không biết ở trong tiệm cơm này đầu bếp nói chuyện có tác dụng gì hay không, nhưng hiện tại đã tới thử làm thức ăn, cô muốn phô ra bản lĩnh thật sự, nếu không nhiều người nhìn như vậy, vả mặt tại chỗ sẽ không tốt.

Trước tiên cô đem cá trắm cỏ cạo vảy đi, xương cá và nội tạng được xử lý sạch sẽ, sau đó dùng dao đem thịt cá cắt thành từng miếng, lát cá được cô cắt gọn rồi để vào trong chậu, cuối cùng, cô lại đập một quả trứng gà, thêm hành muối cùng với những gia vị khác rồi khuấy lên cho đều, mang ướp gia vị mười lăm phút.

Trong quá trình ướp gia vị, cô đem dưa chua ngâm trong nước, cọ rửa sạch sẽ, rồi thái thành sợi nhỏ, sau đó sau đó nhanh tay bào một mớ khoai tây đã gọt sạch vỏ ở bên cạnh.

Ban đầu cô vốn không cần cắt khoai tây, nhưng thời gian ướp gia vị cho thịt cá chưa xong, cô lại muốn cho người đàn ông mập thấy kỹ năng sử dụng dao của mình nên mới cầm lấy, quả nhiên, đến khi cô cắt xong, ánh mắt của người đàn ông mập kia nhìn cô có chút động, dùng giọng điệu không làm khó nói câu: “Kỹ năng dùng dao khá tốt.”

Giang Nguyệt Vi nhìn ông ta cười cười. “Cơ bản ở trong nhà tôi luôn là người nấu cơm, làm nhiều rồi nên thủ pháp này cũng khá lên, anh đừng ghét bỏ tay chân tôi vụng về là được.”

Người đàn ông mập ngoài ý muốn nhìn cô một cái, vóc dáng của cô nhỏ nhắn xinh xắn, ngũ quan cũng tinh xảo, có lẽ do gần lửa, nên khuôn mặt có chút hồng, trông giống con gái thành phố, mà bộ dạng này thì làm sao cũng không giống người thường xuyên nấu cơm.

Nhưng vừa rồi động tác của cô thuần thục, kỹ năng sử dụng dao tỉ mỉ lại nhanh chóng, tức là chỉ có người có tay nghề tốt mới có thể làm được, sau một loạt thao tác, ông ta đã nhìn ra, người này có chút thực lực, nếu là trợ thủ, hiệu suất làm việc khẳng định cao hơn, cứ như vậy một hồi, trong lòng của ông ta đã có suy nghĩ.