Chương 4

Úc Tâm Nghiên uống miếng nước ấm trong ly sứ tráng men, ăn sạch sẽ cơm trong hộp nhôm.

Hiện tại không có gì quan trọng hơn chăm sóc tốt thân thể, sau này lại suy nghĩ kỹ càng tiếp theo nên làm gì?

Nghĩ đến việc sau này mình phải đối mặt, cô hít một hơi thật sâu, lại nặng nề thở dài một tiếng, nếu ông trời có mắt, để cho mình làm lại một lần nữa, vậy thì nhất định phải sống ra hồn.

Ô sin miễn phí, ai thích làm thì người đó làm.

Bây giờ là tháng tư năm một chín bảy tám, năm ngoái mới khôi phục thi đại học, đời trước mình luôn muốn thi đại học nhưng từ lúc gả cho Lữ Tuấn Thành, mỗi ngày đều sống ở trong nước sôi lửa bỏng, đâu còn thời gian và tinh lực chạm vào sách vở nữa.

Tuy rằng sau đó thông qua cố gắng của mình tự thi đậu đại học dành cho người trưởng thành, thậm chí đến sau đó bởi vì kế sinh nhai, cô còn học tiếng Anh nhưng đều không thể bù đắp sự tiếc nuối không thể tham gia thi đại học của mình.

Lần này, ai cũng đừng hòng ngăn cản giấc mơ thi đại học của mình.

Úc Tâm Nghiên nằm ở trên giường nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi ngủ thϊếp đi.

Chờ lúc cô tỉnh lại lần nữa thì nhìn thấy chị dâu Điền ngồi ở trước giường.

Thấy cô tỉnh rồi, đứng dậy rót nửa ly nước ấm cho cô, cười hỏi: "Có khá hơn chút nào không?"

Úc Tâm Nghiên chống người chuẩn bị ngồi dậy: "Ngược lại cơn choáng đầu đã giảm bớt không ít, chỉ là hơi động thân thể một chút là đau, chị dâu tới lúc nào vậy?"

Chị dâu Điền đỡ cô một cái: "Vừa tới, hết bận chuyện trong nhà nên đến xem em thế nào rồi, uống chút nước đi."

Úc Tâm Nghiên nhận ly sứ từ trong tay chị dâu Điền, có hơi ngượng ngùng nói: "Chị dâu Điền, trong nhà ai cũng có một đống chuyện, đã gây thêm không ít phiền phức cho chị, em có thể chăm sóc tốt chính mình, chị cứ làm việc của chị đi."

Chị dâu Điền cũng không muốn đến đây, còn không phải Lữ Tuấn Thành nhờ chị ấy tới nói chuyện cho Úc Tâm Nghiên hiểu à, bảo cô sớm xuất viện chăm nom con cái, chị ấy cảm thấy Lữ Tuấn Thành nóng nảy, nhưng ba đứa nhỏ nhà họ Lữ cũng quả thực cần người chăm sóc, chỉ đành đồng ý.

Chị dâu Điền đương nhiên đã sớm tìm xong lý do, cười chỉ hộp cơm nhôm trên tủ đầu giường: "Không có chuyện gì, chị vừa vặn lại đây lấy hộp cơm, nếu không buổi tối đưa cơm lại không có nó."

Úc Tâm Nghiên uống một hớp nước trong ly sứ: "Thực sự làm khổ chị dâu rồi, còn bảo chị chạy chuyến này."

Chỉ thấy chị dâu Điền vung tay: "Nhà hai chúng ta cạnh nhau, giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc nên làm, sau này nếu chị có chuyện, em còn có thể không giúp sao?"

Úc Tâm Nghiên cười với chị dâu Điền, nhưng không có tiếp lời, đời này, cô không thể nào sống tiếp với Lữ Tuấn Thành, vì thế cô không có cách nào đáp lại lời này.

Chị dâu Điền không chú ý tới vẻ mặt thay đổi của cô, chỉ tiếp tục mở miệng nói: "Bây giờ công việc trong xưởng nhà máy nặng nề, mấy ngày nay Tuấn Thành bận rộn đến chân không chạm đất, em mau mau khỏe lên, chỉ có trong nhà không còn nỗi lo về sau thì đàn ông mới có thể an tâm làm việc, em nói xem có phải cái lý này không."

Úc Tâm Nghiên vừa nghe thì biết, tới làm người thuyết phục đây mà, Lữ Tuấn Thành đúng là giỏi.

Ngẩng đầu cười yếu ớt với chị dâu Điền nói: "Thân thể chưa khỏe có thể không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ được, chị dâu nói cũng đúng, em nhất định mau chóng khỏe lại, để chị dâu nhọc lòng rồi."

Nhưng vẫn không nói ‘Mau chóng xuất viện, chăm nom đứa nhỏ’.

Chị dâu Điền cũng không tiện nói quá rõ ràng, dù sao hai nhà ở gần, sau này còn ở chung, cũng không thể còn chưa thân đã làm người ta ghét.

Hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu, chị dâu Điền thấy thời gian không còn sớm, lúc này mới cười đứng lên nói: "Em nghỉ ngơi, chị đi về trước nấu cơm, lát nữa lại tới."