Chương 44

Sau sự việc hôm nay, thanh danh tốt mà bà Diêu xây dựng trước đây đã vĩnh viễn tiêu tan.

Về phần Diêu Tuệ, cho dù cô ta không trở thành một con chuột qua đường người người xua đuổi đánh đập thì cũng sẽ chịu đủ.

Chưa kể, hôm nay cô ta còn cắn ngược lại Lữ Tuấn Thành một phát, với bản tính có thù tất báo của anh ta, chắc chắn ngày sau cô ta cũng không sống tốt đâu.

Còn ba con sói mắt trắng kia, cô sẽ chống mắt lên nhìn xem chúng nó có thể sống tốt thế nào nếu không có một kẻ ngốc nghếch cần cù như cô mà thay vào đó là một Diêu Tuệ đạo đức giả.

Úc Tâm Nghiên cúi đầu thật sâu với chị gái tốt bụng: "Cảm ơn chị rất nhiều, chị nói rất đúng, không có khó khăn nào không thể vượt qua được."

Chị gái kia không ngờ mình chỉ đồng tình khuyên can một câu mà cô gái trẻ trước mặt lại cảm ơn chân thành đến thế, thiện cảm đối với cô lập tức tăng lên: "Ừ, đúng đấy."

Úc Tâm Nghiên cười nói: "Chị, em đi dọn đồ một chút rồi sẽ ra trả phòng."

Chị gái này cũng đã nghe nói cô sẽ đến nhà trưởng khoa Hạ chăm sóc giúp hai đứa cháu trai của anh, tuy chỉ là tạm thời nhưng vừa lúc giải quyết khó khăn của cô lúc này.

Cô gái này cũng là một người số khổ, sính lễ chính là khoản nợ nhà họ Úc đã nợ nhà họ Lữ, cha mẹ nuôi của cô lấy đó làm lý do ép buộc cô kết hôn, bây giờ xảy ra chuyện vẫn chủ động nhận lấy khoản nợ này, quả thực là một người thấu tình đạt lý.

Cũng may vận khí của cô gái này vẫn còn tốt: "Mau đi đi."

Không có nhiều thứ cần thu dọn, quay về phòng sắp xếp lại quần áo vừa giặt ngày hôm qua, tuy không nhiều nhưng có thể nhét được một túi, cầm túi quần áo ra ngoài làm thủ tục, chị gái vừa rồi còn không quên dặn dò: "Chăm chỉ làm việc nhé."

Úc Tâm Nghiên không quên tạm biệt chị gái mặt lạnh tâm nóng đó, đang nghĩ xem bây giờ nên đến bệnh viên tìm trưởng khoa Hạ hay đến thẳng nhà anh nữa?

Cô không thể không nghĩ đến một màn khiến người ta xấu hổ hôm qua.

Không ngờ vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Tư Lễ đứng dưới gốc cây.

Úc Tâm Nghiên nháy mắt nở nụ cười: "Sao em lại ở đây, không phải đến đón chị chứ?"

Diệp Tư Lễ rất cảm kích chị gái xinh đẹp hôm qua đã giúp mình: "Cậu em nói từ hôm nay chị sẽ tạm thời ở lại nhà giúp đỡ chúng em nên em tiện đường đến đây đón chị."

Nói thật, Úc Tâm Nghiên không có nhiều ký ức về vị trưởng khoa Hạ này.

Kiếp trước, sau khi kết hôn với Lữ Tuấn Thành, cuộc sống của cô rất bất ổn, ba con sói mắt trắng kia bị người nhà họ Diêu và những người phụ nữ ái mộ Lữ Tuấn Thành xúi giục, cả ngày đối nghịch với cô.

Lữ Tuấn Thành ngoại trừ hời hợt răn dạy vài câu thì cũng chỉ an ủi cô là bọn chúng còn nhỏ, lớn lên chút nữa là được, rồi bảo cô kiên nhẫn hơn.

Cứ nước sôi lửa bỏng như vậy qua hơn nửa năm mà cô vẫn không có thai, Lữ Tuấn Thành dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra cho cả hai người, kết quả tất nhiên cả hai đều không có vấn đề.

Trên đường trở về nhà máy, Lữ Tuấn Thành không ngừng an ủi cô: "Không sao đâu, em đừng có gánh nặng tâm lý gì cả, vạn sự tùy duyên, lúc nên tới thì con nó sẽ tới thôi."

Lúc đó cô còn rất cảm động.

Không ngờ cuộc sống nước sôi lửa bỏng như vậy lại qua nửa năm nữa, bụng cô vẫn không có động tĩnh, lúc này lời đồn bên ngoài đã đủ loại rồi, bình thường cô còn chẳng dám ra cửa, sợ người khác kéo mình lại hỏi sao bụng mãi vẫn chưa có động tĩnh.

Lữ Tuấn Thành hỏi han ân cần thỏa đáng, vừa an ủi vừa bày tỏ tấm lòng: "Không sao, đừng nói em vẫn còn trẻ, cho dù thật sự không sinh con được cũng không sao, không phải còn có ba đứa Hướng Dương sao, chỉ cần đối xử tốt với bọn chúng, một ngày nào đó bọn chúng chắc chắn sẽ nhìn thấy sự tốt đẹp của em, đến lúc đó còn không phải giống như con ruột sao."