Chương 17

Sau khi cho Hiểu Hiểu ăn uống xong, Điền Tú Phương dắt bé sang gửi mẹ trông giúp.

Bà Điền đón cháu ngoại vào nhà nhưng không quên quay sang căn dặn con gái: “Còn có mấy ngày nữa là đi học rồi, con phải chú ý một chút, đừng để con bé bị bắt nạt.”

Điền Tú Phương lễ phép gật đầu: “Dạ vâng con biết rồi, mẹ cứ yên tâm. Hiểu Hiểu nhà mình hiền lành mà, sẽ không chọc phá các bạn đâu.”

Bà Điền trừng mắt mắng: “Con ấy, cứ thế bảo sao suốt ngày chịu thua thiệt. Hiểu Hiểu không đi trêu chọc người khác không có nghĩa người khác sẽ không tìm tới bắt nạt con bé. Đấy là mẹ cứ nhắc nhở trước, con xem mà làm, cẩn thận không thừa đâu.”

Điền Tú Phương cười xoà, cúi xuống xoa đầu tạm biệt con gái rồi đeo cái sọt lên lưng, đi thẳng xuống ruộng bắt đầu một ngày làm việc mới.

Tuy nhiên trên đường đi, cô bắt gặp rất nhiều ánh mắt cảm thông và thương hại của dân làng.

Quái lạ, đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Tất nhiên Điền Tú Phương chẳng lạ lẫm gì bởi trước đây mọi người luôn nhìn cô theo cách đấy, chỉ có điều dạo gần đây người ta đã đối xử với cô bình thường hơn, cho nên cô mới tạm thời quên mất.

Đang nhíu mày suy tư, bỗng nghe thấy một tiếng gọi giật giọng từ phía sau: “Tú Phương!”

Điền Tú Phương thoáng dừng chân, ngập ngừng quay đầu lại. À, hoá ra là chị Xuân Hoa.

Chu Xuân Hoa hối hả bước tới, giữ chặt lấy khuỷu tay Điền Tú Phương hỏi dồn dập: “Chồng em mới sáng sớm đã tụ tập với tên nhãi Triệu Đại Phi, em có biết không?”

Điền Tú Phương sửng sốt, máy móc gật đầu: “Vâng, em biết. Tối qua anh ấy đã nói với em rồi.

Hai người họ kiếm được một công việc tạm thời trên trấn, còn nói là sẽ xin đại đội nghỉ 5 ngày.”

Nghe vậy, sắc mặt Chu Xuân Hoa mới hoà hoãn đôi chút: “Vậy thì tốt. Ban nãy nghe người ta đồn chị còn tưởng hắn lại trốn nhà đi lêu lổng nữa chứ.”

Điền Tú Phương cười trừ rồi hai chị em sóng vai nhau đi thẳng về phía cánh đồng.

Tiếc rằng, vừa ra đến nơi đã thấy một nhóm phụ nữ đang túm năm tụm bảy và như lẽ thương, vị trí trung tâm luôn là người to mồm và nhiều chuyện nhất - Dương Diễm Cúc.

Thoáng trông thấy bóng Điền Tú Phương, Dương Diễm Cúc cố tình gào tướng lên: “Sáng hôm nay chính mắt chị họ tôi trông thấy Văn thanh niên trí thức cùng tên lưu manh Triệu Đại Phi đứng nói chuyện với cái đứa cháu gái nhà địa chủ. Chẳng biết bọn họ làm cái quái gì nhưng bộ dạng có vẻ khả nghi lắm.”

Một người đàn bà mặt rỗ hào hứng góp vui: “Còn làm gì được nữa. Hai thằng du thủ du thực cộng thêm một con xuất thân địa chủ cường hào thì chắc chắn không có chuyện đàng hoàng, tử tế rồi.”

Một phụ nữ khác buông tiếng cảm thán: “Những tưởng biết quay đầu ai dè càng ngày càng quá đáng. Rồi không biết mai này mẹ con Tú Phương phải sống sao đây?!”

Dương Diễm Cúc ngạo nghễ liếc về phía Điền Tú Phương, càng nói càng hăng: “Thì ngay từ đầu tôi đã bảo hắn lừa đảo mà mấy người không tin. Thử hỏi cái ngữ ham mê cờ bạc, rượu chè rồi giờ lại còn gái gú nữa thì làm gì có bản lĩnh coi bói, đoán mệnh!”

Thoắt cái, sắc mặt Điền Tú Phương trắng bệch, cô lảo đảo suýt ngã quỵ nhưng vẫn ráng chống đỡ bởi cô tin chồng mình, rõ ràng tối qua anh còn đem tiền về cho cô cơ mà.

Chu Xuân Hoa bước đến bên, giữ chặt lấy Điền Tú Phương, kiên định trấn an: “Tú Phương, em đừng nghe bọn hó nói bừa, đợi Văn thanh niên trí thức trở về rồi hỏi anh ấy xem đầu đuôi ngọn nguồn ra sao.”

Điền Tú Phương yếu ớt đáp: “Vâng, em biết rồi.”

Tuy nhiên cô có thể nhịn nhưng Điền Kiến Quốc thì không. Mới chỉ nghe loáng thoáng mấy câu anh đã nổi trận lôi đình, vất bịch cái cuốc xuống đất rồi hùng hổ lao ra đầu thôn đón đường thằng em rể đốn mạt.

Trùng hợp thay lúc này Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi cũng vừa về tới.

Nhìn thấy ông anh vợ, Văn Trạch Tài cười chào: “Anh cả!”

Thế nhưng đáp lại câu chào của anh là một cái bạt tai như trời giáng.

Văn Trạch Tài nhất thời sửng sốt, đứng đực tại chỗ ôm lấy một bên má đau rát.

Mắt thấy Điền Kiến Quốc giơ cao tay, chuẩn bị hạ xuống cái tát thứ hai, Triệu Đại Phi lật đật lao đến che chắn cho đại ca: “Này này, có chuyện gì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ, sao đang yên đang lành lại đánh người ta thế?”

Đã vậy lại còn chơi kiểu tát tai giống mấy bà mấy chị mới buồn cười chứ. Đáng nhẽ đàn ông đàn ang đánh nhau phải dùng nắm đấm mới phải chứ nhỉ?! Thật là lạ lùng?!

Cũng may Văn Trạch Tài không biết suy nghĩ này của thằng em, nếu không chắc anh tức hộc máu quá!

Điền Kiến Quốc chỉ thẳng vào mặt Triệu Đại Phi, trừng mắt quát lớn: “Khôn hồn thì tránh ngay ra!”

Tất nhiên Triệu Đại Phi không to cao, vạm vỡ bằng Điền Kiến Quốc nên nào dám căng tay đôi, chỉ có thể cố gắng cãi lý: “Nhưng mà gì thì gì cũng phải đưa lý do chứ? Sao có thể khơi khơi đánh người như thế?!”

“Tao đánh nó còn cần lý do à?” Nói rồi, Điền Kiến Quốc trực tiếp xách cổ áo Triệu Đại Phi ném sang một bên, nhìn thẳng vào mắt Văn Trạch Tài nghiến răng gằn từng chữ: “Mày giỏi lắm, lừa tất cả mọi người rằng mình đã thật tâm hối cả, hoá ra vẫn ngựa quen đường cũ. Để xem hôm nay tao có đập chết mày không, thằng khốn nạn!”

Dứt lời, anh lại một lần nữa dang rộng cánh tay, nhăm nhe đánh tiếp.

Tuy nhiên trước khi cái bạt tai thứ hai kịp rơi xuống, Văn Trạch Tài khẽ nghiêng người né tránh, nhíu mày hỏi: “Anh cả, anh có thể đánh em nhưng cũng phải cho em một lý do chính đáng chứ.

Em không thể vô duyên vô cớ đứng yên chịu trận oan uổng được. Ít nhất anh hãy đưa ra nguyên do để em đây tâm phục khẩu phục!”

Đi kèm với đó là vẻ mặt hết sức điềm tĩnh mang ngụ ý: “Dù không biết nguyên nhân tại sao anh đánh tôi nhưng mặc kệ anh nổi nóng cỡ nào thì tôi vẫn có thể bình tĩnh đứng đây nói chuyện cho ra ngô ra khoai.”

Đối diện với thái độ đường đường chính chính của cậu em rể, Điền Kiến Quốc thoáng bối rối, cảm thấy bây giờ đánh nó cũng sai mà không đánh cũng sai.

Giằng co một hồi lâu, cuối cùng anh đành hậm hực bỏ tay xuống nhưng giọng nói thì vẫn lạnh lẽo vô cùng: “Hai đứa chúng mày đã làm gì thì tự mình biết.”

Triệu Đại Phi giật mình đánh thót, chột dạ nhìn về phía Văn Trạch Tài ý muốn nói: “Chết cha, lộ rồi!”

Bắt được cái biểu hiện có tật rục rịch này của Triệu Đại Phi, sắc mặt Điền Kiến Quốc đen kịt, thanh âm âm trầm, lạnh lẽo như thể đang ẩn chứa một cơn cuồng nộ: “Đây không phải chuyện nhỏ, càng không phải việc riêng, hệ luỵ mà nó gây ra rất lớn. Văn Trạch Tài, cậu không định thi đại học nữa à?”

Văn Trạch Tài nhăn mặt: “Em chỉ lấy lại những thứ vốn thuộc về mình thì có gì sai chứ?”

Triệu Đại Phi lập tức hưởng ứng: “Đúng thế, chính họ phạm sai, không lẽ chúng tôi cứ đứng yên giương mắt nhìn?!”

Tuy nhiên Điền Kiến Quốc lại há hốc miệng, không dám tin vào những gì mắt thấy tai nghe: “Đồng ý là họ phạm sai nhưng con người nào ai có thể lựa chọn xuất thân, nếu có quyền chọn lựa tin chắc họ sẽ không đi vào con đường đó. Vậy mà hai cậu nỡ lòng nào gây ra chuyện đó, hai cậu có còn là con người không hả?”

Triệu Đại Phi khó chịu cực kỳ: “Cái gì mà kêu chúng tôi gây ra. Anh đã không biết thì đừng có nói linh tinh. Là chính người ta chủ động tìm đến chúng tôi mà.”

“Cái gì? Người ta chủ động tìm các cậu?” Điền Kiến Quốc sững sờ mắt chữ 0 miệng chứ A.

Triệu Đại Phi giải thích làm rõ: “Đầu tiên kiếm tôi trước nhưng tôi thấy đây là việc tốt hiếm có khó tìm cho nên mới về rủ rê anh Tài tham gia chung.”

Điền Kiến Quốc choáng váng: “Gì? Thế mà người ta cũng đồng ý.”

Triệu Đại Phi nhún vai: “Đương nhiên, thậm chí còn ước càng đông càng tốt ấy chứ!”

Điền Kiến Quốc bất giác nuốt nước miếng, trời thần ơi, cô ta máu lửa tới vậy cơ á?!

Như thể muốn xác minh rõ ràng hơn, Điền Kiến Quốc hỏi tiếp: “Thế mà hai cậu cũng đồng ý?”

Tới đây, Văn Trạch Tài bắt đầu lờ mờ nhận ra ông anh vợ có gì đó rất kỳ quái: “Cũng không phải đồng ý ngay, chúng em đòi trả tiền trước rồi mới làm.”

“Hả? Thật á?” Điền Kiến Quốc trợn trắng mắt, làm chuyện này mà phụ nữ phải trả tiền sao?

Không lẽ trào lưu mới nổi???

Triệu Đại Phi nhướng mày: “Đương nhiên, làm cái đó có khác nào bán mạng, vừa tốn sức vừa mạo hiểm, không cẩn thận là ăn cơm tù như chơi. Tất nhiên tụi em phải đòi tiền rồi.”

Điền Kiến Quốc bỗng nhiên đưa mắt nhìn khắp chung quanh. Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi kinh hãi cùng cực, chết cha, anh ấy đang kiếm gạch rồi, phen này chắc bể đầu quá, chạy thôi…Tuy nhiên chưa kịp manh động thì Điền Kiến Quốc bất ngờ ngồi phịch xuống vệ cỏ, vẻ mặt mơ hồ kiểu “tôi là ai, đây là đâu?! Phải chăng mình không đủ biếи ŧɦái cho nên không tài nào chấp nhận và lý giải nổi cái loại sự tình kinh khủng này?”

Đi tù thì anh hiểu, vạn nhất bị người khác cử báo là cả ba đứa bị tống vào ngục ngay lập tức. Thế nhưng bán mạng là sao? Không lẽ táo bạo đến độ ấy cơ à?

Càng quan sát càng thấy có gì đó không đúng cho lắm, Văn Trạch Tài bước tới gần, quan tâm hỏi: “Anh cả, anh không sao chứ?”

Điền Kiến Quốc ngước lên, ở góc nhìn này anh thấy quần áo của Văn Trạch Tài phẳng phiu sạch sẽ, trên cổ cũng không có những dấu vết mờ ám. Điều này lại càng khiến Điền Kiến Quốc khó hiểu hơn: “Lúc các cậu đi, đối phương ổn chứ?”

Triệu Đại Phi lắc đầu quả quyết: “Ổn thế đếch nào được, không chết chắc cũng tàn.”

Ô hay, lại bảo không đúng đi, bị Hồng vệ binh lôi về tra khảo thì kết cục chỉ có thảm và rất thảm thôi!

Nghe tới đây, Điền Kiến Quốc bất ngờ xỉu cái đùng, rồi xong, chúng nó chơi ra mạng người luôn rồi… “Anh cả, anh sao thế?”

Văn Trạch Tại đang định vươn tay đỡ thì Điền Kiến Quốc đã vơ vội được một cây gậy trúc gần đó. Anh bật dậy, cứ thế quất túi bụi về phía Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi.

Và thế là một màn rượt đuổi đầy kịch tính diễn ra trên đường làng, Triệu Đại Phi nhanh chân vọt chạy đầu tiên, vừa xách quần vừa la oai oái, Văn Trạch Tài cũng vắt giò lên cổ, cố hết sức tẩu thoát. Ngay sát phía sau là Điền Kiến Quốc, anh hùng hùng hổ hổ lăm lăm cây gậy trên tay, quả này mà túm được thì hai thằng đằng trước xác cmn định luôn…