Chương 18

“Trời, chuyện gì thế kia?”

Thôn dân Giáp bất ngờ bật thốt. Tại cày cuốc sáng giờ mỏi lưng quá, đang định trộm lười nghỉ mệt một chút ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt anh là cảnh tượng đuổi bắt ầm ĩ.

Nghe thấy anh bạn lên tiếng, thôn dân Ất cũng tò mò ngước lên quan sát: “Không biết nữa, hay là Văn Trạch Tài đi theo Triệu Đại Phi làm chuyện xằng bậy bị Điền Kiến Quốc phát hiện nên anh ấy đang xả giận thay cho em gái?”

Thôn dân Giáp nhíu mày: “Ừ thì xả giận nhưng chỉ nhằm vào Văn Trạch Tài thôi chứ, Triệu Đại Phi không phải dân trong thôn, càng không phải thân thích của Điền gia, lý gì đòi đánh cả người ta?”

Văn Trạch Tài vừa cuống cuồng chạy vừa ra sức gào to: “Anh cả, anh bình tĩnh nghe em giải thích đã…”

“Mày còn định lấp liếʍ nguỵ biện thế nào nữa hả, ban nãy chúng mày đã khai hết rồi còn gì.

Thằng khốn nạn này, hôm nay tao phải đánh chết mày…” Điền Kiến Quốc không thể chế trụ cơn giận dữ đang bùng cháy dữ dội, nếu thực sự Văn Trạch Tài phải ngồi tù thì đời này con bé Hiểu Hiểu biết sống thế nào đây, làm sao nó dám ngẩng mặt nhìn bà con chòm xóm, rồi còn phải đi học, còn phải gả chồng nữa chứ… Bất chợt nhớ lại ánh mắt kỳ quái của ông anh cả, Văn Trạch Tài như bừng bỉnh đại ngộ: “Anh cả, hiểu lầm…hiểu lầm to rồi… Người chúng em nói và người anh đang nghĩ không phải là một.”

“Hiểu lầm cái quái gì? Chúng mày coi thường cô ấy xuất thân thấp kém nên không xem người ta là con người chứ gì?! Thằng chó, mày có còn lương tri nữa không hả?” Điền Kiến Quốc đã tăng tốc hết mức nhưng tiếc rằng vẫn không thể bắt được Văn Trạch Tài Chạy một đoạn khá xa, Triệu Đại Phi mới phát hiện ra điểm mấu chốt đó là Điền Kiến Quốc chỉ đuổi theo mỗi mình Văn Trạch Tài thôi thế là cậu lập tức ngừng lại, vỗ ngực thở hồng hộc: “Đại ca, không…không phải em không trượng nghĩa mà là em…em…chạy hết nổi rồi…anh cứ tiếp…tiếp tục đi…”

Moá, anh em như quần, Văn Trạch Tài chửi thầm một câu. May thay lúc này anh tinh mắt nhìn thấy một cái bóng quen thuộc ở phía xa xa. Thế là anh dùng hết sức bình sinh, lao về hướng đó như tên bắn, nhanh chóng núp sau lưng vị cứu tinh.

Gần như ngay tức thì, Điền Kiến Quốc cũng đuổi đến. Đang lúc định quất gậy trúc xuống thì một tiếng thét quen thuộc dội thẳng vào tai: “DỪNG - TAY!”

Theo quán tính, Điền Kiến Quốc phanh kít lại, bàng hoàng nhận ra người đang đứng trước mặt chính là Điền đội trưởng uy phong thần võ, mặc dù rất không cam lòng nhưng anh cũng đành quăng cây gậy xuống vệ đường.

Cuối cùng cũng hạ vũ khí, Văn Trạch Tài lập tức há miệng thở lấy thở để, chứ nãy giờ sợ gần chết, cứ cắm đầu cắm cổ chạy thoát thân, nào còn nhớ đến việc hít vào thở ra. Đợi hô hấp ổn định, Văn Trạch Tài mới ló đầu ra, khổ sở giải thích: “Ban nãy người mà em với Đại Phi nhắc tới chính là tên Trương Kiến Quốc ở trên trấn. Hắn tính lừa tụi em gánh tội thay cho nên tụi em mới lấy gậy ông đập lưng ông. Anh cả à, có phải anh hiểu lầm sang người nào khác không?”

Điền Kiến Quốc trừng lớn mắt: “Trương Kiến Quốc là dân giang hồ, mày quan hệ với nó làm gì?”

Ngay khi Văn Trạch Tài định lên tiếng phân bua thì ông Điền bất thình lình cắt ngang: “Về nhà nói.”

Lúc này, Văn Trạch Tài mới có thì giờ để ý, ồ không ngờ mình đang là tiêu điểm chú ý của cả đội sản xuất cơ đấy. Thế nhưng như thế thì đã sao, anh chẳng lấy làm xấu hổ thậm chí còn thản nhiên đánh mắt tìm vợ trong đám đông. A, cô ấy kia rồi, Văn Trạch Tài hớn hở vẫy vẫy Điền Tú Phương rồi chỉ tay về hướng Điền gia ý bảo “anh đi về trước, tí gặp em sau nhé.”

Trước động tác vô tư lự của chồng, Điền Tú Phương tròn mắt kinh ngạc nhưng nhờ đó mà hòn đá treo trong lòng sáng giờ cuối cùng cũng rơi xuống, trực giác mách bảo chồng cô tuyệt đối không làm chuyện xằng bậy.

Nhìn thấy hai má Điền Tú Phương ửng đỏ, Dương Diễm Cúc “xì” một tiếng đầy châm chọc nhưng ngay khi Tú Phương quay ra thì cô ta lại vội vã đánh mắt sang chỗ khác.

Chu Xuân Hoa trừng mắt cảnh cảo cô ả đành hanh, thích gây sự rồi tiến tới bên cạnh Điền Tú Phương, cười nói: “Giờ thì yên tâm được rồi đúng không? Khỏi phải bồn chồn lo lắng nữa nhé.”

Điền Tú Phương khẽ cắn môi, ngượng ngùng cười rồi cúi xuống tiếp tục công việc.

Cùng lúc đó tại Điền gia, bà Điền và Ngô Mai cũng đang nói tới chủ đề Văn Trạch Tài phong lưu bay bướm.

Ngô Mai quả quyết: “Chính tai con nghe Dương Diễm Cúc nói mà, nhưng mà không chắc con nhỏ đó có đơm đặt thêm thắt gì không.”

Nói tới đây, Ngô Mai thoáng thở dài, xót xa cho số phận của Tú Phương, xinh đẹp hiền lành là thế mà vớ ngay phải thằng chồng tứ đổ tường (1).

[(1) Tứ đổ tưởng là cách gọi dân gian gọi đùa bốn thói quen xấu của đàn ông đó là: Tửu, Sắc, Tài, Khí. Câu nói đầy đủ là “Tửu sắc tài khí tứ đổ tường”. Đây là một từ Hán Việt miêu tả những thói quen xấu làm tan nát cửa nhà, hủy hoại gia đình, hiểu cụ thể hơn thì nó tương đương với: Cờ bạc – Rượu chè – Trai gái – Hút sách.]

Bà Điền nhăn tít mày, hừ lạnh: “Vốn dĩ cái con Diễm Cúc có hiềm khích với Tú Phương nhà mình nên lời nó nói ra không thể tin được. Không chừng nó cố tình tung tin đồn nhảm đấy. Con đừng có mà đi ra ngoài nói năng lung tung.”

Ngô Mai trợn trắng mắt, trời đất ơi, nhân phẩm Văn Trạch Tài tồi tệ cỡ nào làng trên xóm dưới làm gì có ai không rõ, còn cần cô phải rêu rao chắc?!

Đúng lúc này, ông Điền đẩy cổng bước vào, thuận tiện hỏi một câu: “Hai mẹ con bà đang nói cái gì đấy? Mấy đứa trẻ đâu rồi?”

“Tụi nhỏ sang hàng xóm chơi rồi. À, ông nó này, hôm nay tôi nghe người ta đồn…” tuy nhiên chưa nói hết câu đã thấy Văn Trạch Tài lù lù tiến vào sân, bà Điền á khẩu đành nuốt nửa câu sau vào bụng.

Điền đội trưởng vừa múc nước rửa tay vừa hỏi bâng quơ: “Đồn cái gì cơ?”

Bà Điền và Ngô Mai trộm liếc nhau một cái rồi lắc đầu quầy quậy: “Không, không có gì, mấy cha con ông bận gì thì cứ làm tiếp đi, tôi…tôi sực nhớ ra dưới bếp vẫn còn việc chưa làm xong.”

Ông Điền thoáng gật đầu, sau đó bước nhanh vào phòng khách.

Còn Điền Kiến Quốc thì mặt mày xám xịt, hất hàm về phía Văn Trạch Tài, cộc cằn nói: “Vào đi.”

Văn Trạch Tài quay sang cười cười với mẹ vợ và chị dâu rồi đường hoàng đi vào nhà trong.

Đợi tất cả cùng yên vị, ông Điền ra dấu ý bảo Văn Trạch Tài nói trước.

Văn Trạch Tài liền thuật lại toàn bộ câu chuyện một lượt, bắt đầu từ khi Trương Kiến Quốc lừa Triệu Đại Phi thế nào cho tới đoạn anh đi trình báo Hồng vệ binh ra sao. Có bao nhiêu là anh kể bằng sạch, tuyệt đối không giấu diếm bất cứ chi tiết nào.

Nói một lèo hơi khô cổ, Văn Trạch Tài đang định với tay rót chén nước thì Điền Kiến Quốc bất ngờ đứng bật dậy, đi thẳng ra ngoài.

Văn Trạch Tài ngỡ ngàng thốt lên: “Anh cả….”

“Kệ nó đi.” Ông Điền phất tay rồi quay sang căn dặn: “Nếu chuyện này con đã nhúng tay vào thì phải hết sức chú ý. Trương Kiến Quốc là hạng tiểu nhân, sợ rằng sau khi ra tù sẽ tìm con trả thù.”

Văn Trạch Tài trịnh trọng gật đầu: “Dạ con biết rồi, thưa cha!”

Đang nói dở thì Điền Kiến Quốc lừ lừ tiến vào, trên tay cầm theo hai đồ vật, một là ly trà mới hãm và một là cây gậy trúc ban nãy vừa đánh nhau. Anh lẳng lặng đặt cái ly xuống trước mặt Văn Trạch Tài rồi chìa cây gậy trúc ra, khảng khái nói: “Đánh lại đi.”

Ban nãy vì quá nóng nảy, chưa kịp làm rõ vấn đề đã hấp tấp động thủ, đó là anh sai, anh có lỗi với em rể. Mà một khi mình gây lỗi thì phải bù đắp cho đối phương, nếu không lương tâm anh sẽ cắn rứt vô cùng.

Phút bất ngờ qua đi, Văn Trạch Tài khẽ cười, đưa tay gạt cây gậy sang một bên rồi nói: “Anh không cần phải làm thế, em không để bụng đâu. Vả lại trước đây em đã gây ra rất nhiều chuyện đốn mạt, bị ăn đòn cũng là xứng đáng mà.”

Thế nhưng Điền Kiến Quốc vẫn khăng khăng ép Văn Trạch Tài phải ra tay cho bằng được.

Trong khi hai thằng con giằng co qua lại, ông Điền rút một điếu thuốc, châm lửa, rít vài hơi rồi mới từ tốn phân xử: “Nếu hôm nay Trạch Tài mà đánh con thì sợ rằng bà con chòm xóm sẽ dìm chết nó bằng nước bọt mất.”

Một câu ngắn gọn nhưng đủ sức giải quyết tình huống khó xử trước mắt. Cả Văn Trạch Tài lẫn Điền Kiến Quốc đều tìm được đường lui hợp lý.

Điền Kiến Quốc lập tức quẳng cây gậy ra ngoài sân rồi trịnh trọng gửi lời xin lỗi chân thành tới cậu em rể.

Kế đến, ông Điền tiếp tục vặn hỏi Văn Trạch Tài: “Cha nghe nói có người tận mắt nhìn thấy con và Triệu Đại Phi đứng nói chuyện với cô nương nhà Trần gia. Khi không con tìm cô ta có việc gì?”

Văn Trạch Tài ăn ngay nói thật: “Mấy ngày nữa là Hiểu Hiểu khai giảng rồi, con muốn may cho con bé một bộ quần áo mới. Cả Tú Phương nữa, nhiều năm rồi cô ấy chả có bộ cánh nào lành lặn, tử tế. Nhưng con không có tem phiếu, không thể mua được vải mà lại không đủ tiền để mua quần áo may sẵn. Thế là Triệu Đại Phi liền giới thiệu cô Trần, cô ấy nhận may các loại trang phục với mức giá phải chăng nên hôm nay con mới tới đó, đặt làm hai bộ cho vợ con con.”

Nghe đến đây, ông Điền buông điếu thuốc, gật gù: “Nếu đúng như vậy thì quả là con có lòng rồi, tốt lắm. Tuy nhiên điều tiếng thị phi một khi đã truyền ra rất khó thu hồi. Các con cứ sống vui vẻ là được, ai nói gì mặc họ, đừng bận tâm, khi nào nói chán tự khắc họ sẽ ngưng.”

“Dạ con hiểu ạ, thưa cha.” Văn Trạch Tài khẽ thở dài, đúng là hoạ từ trên trời rớt xuống!

Nói chuyện với cha và anh vợ xong, Văn Trạch Tài xin phép về nhà nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa ra khỏi cổng Điền gia đã thấy Triệu Đại Phi thập thò ở cách đó không xa.

Triệu Đại Phi ra sức vẫy tay, í ới gọi: “Đại ca, hú…hú…em ở đây…”

Văn Trạch Tài tiến lại gần nhíu mày hỏi: “Sao lại chui lỗ chó thế này?”

Triệu Đại Phi cười hắc hắc: “Tại em sợ anh vợ đại ca nhìn thấy rồi lại đập cho mấy gậy thì tiêu đời.”

Văn Trạch Tài dở khóc dở cười: “Cũng không thể trách anh ấy được. Tại có người nhìn thấy tôi và cậu nói chuyện với cô Trần. Sau đó về thôn thêm mắm dặm muối, đâm ra anh ấy phẫn nộ cũng là điều dễ hiểu thôi.”

Bây giờ Triệu Đại Phi mới bàng hoàng hiểu ra vấn đề: “Có nghĩa là lúc ở đầu thôn chúng ta cứ ra sức nói về Trương Kiến Quốc còn anh ấy thì lại mặc định người đó chính là Vân Hồng?”

Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận.

Thoắt cái sắc mặt Triệu Đại Phi đanh cứng lại: “Con mẹ nó! Ai, kẻ nào dám đồn bậy đồn bạ?

Thanh danh con gái nhà người ta mà tuỳ tiện nói bừa nói phứa thế à? Vân Hồng là người đàng hoàng tử tế, còn lâu cô ấy mới làm mấy chuyện đồϊ ҍạϊ đấy. Khốn nạn thật, em mà biết đứa nào em vả cho gãy răng để sau này khỏi vu khống người khác!”

Dựa vào cái gì mà chụp mũ cô ấy? Chỉ vì gia đình bị liệt vào thành phần xấu nên mọi người có thể thoải mái buông lời cay nghiệt ư? Không có nhân chứng vật chứng mà dám khẳng định người ta là gái bán hoa? Thật là quá đáng hết sức!

Càng nghĩ Triệu Đại Phi càng điên tiết, không biết phải trút giận vào đâu, cậu liền cuộn tay thành nắm đấm, thụi thẳng vào bờ tường kế bên.

Đại Phi dành tình cảm đặc biệt cho Vân Hồng, điều này Văn Trạch Tài có thể nhìn ra được và anh cũng hiểu rất rõ câu “lời nói đọi máu”, đôi khi chỉ một câu bông đùa vô tâm cũng có thể gϊếŧ một con người. Huống hồ, trước giờ người ta vẫn luôn quan niệm “trai thời trung hiếu làm đầu, gái thời tiết hạnh là câu trao mình” (2). Đối với người con gái, không gì quý giá bằng thanh danh và trinh tiết. Ấy vậy mà bọn họ lại cố tình thêu dệt ác ý, như thế khác nào bức người ta vào chỗ chết cơ chứ!

[(2) Trích Lục Vân Tiên - Nguyễn Đình Chiểu]

Bất giác, Văn Trạch Tài thở dài cảm thán: “Nhân ngôn đáng sợ!”

Triệu Đại Phi trầm mặc thu lại bàn tay đã rớm máu, trong đầu cậu không ngừng vang lên bốn chữ “Nhân ngôn đáng sợ”. Đúng vậy, thứ ác độc nhất trên thế gian này chính là miệng lưỡi thiên hạ và thứ nguy hiểm nhất trong cuộc đời này chính là lòng người!

Hết giờ làm, Điền Tú Phương đi về Điền gia đón con như mọi ngày nhưng hôm nay Hiểu Hiểu đã theo cha về nhà trước rồi. Lúc Điền Tú Phương chuẩn bị xoay người rời đi thì bà Điền vội giữ con gái lại, dặn dò mấy câu: “Mẹ bảo, Trạch Tài không làm chuyện gì có lỗi với con đâu. Ban nãy cha và Kiến Quốc đã truy hỏi tường tận rồi, con cứ yên tâm nhá.”

Có lẽ chính bà cũng không phát giác ra lúc nói những lời này giọng bà vui tươi hơn bình thường rất nhiều.

Điền Tú Phương cười hiền rồi chào mẹ ra về.

Vì đằng nào cũng xin nghỉ phép rồi, giờ mà ra ruộng thì lỡ cỡ cả ngày công, thế nên Văn Trạch Tài liền ẵm con gái về nhà, tranh thủ nhóm bếp thổi cơm đợi vợ về cùng ăn bữa trưa.

Khi Điền Tú Phương bước vào cổng cũng vừa lúc Văn Trạch Tài nấu nướng xong xuôi. Nhìn thấy đĩa rau xào thịt bốc khói nghi ngút trên bàn cơm, cô không khỏi tròn mắt kinh ngạc: “Thịt khô ở đâu ra vậy anh?”

Văn Trạch Tài đặt chén cơm xuống trước mặt vợ, tươi cười nói: “Cha cho đấy.”

Coi như bồi thường trận đòn sáng nay.

Thật ra ban đầu Văn Trạch Tài không nhận đâu nhưng ông Điền bảo mang về bồi bổ cho vợ con thế là anh vui vẻ xin luôn.

Nghe chồng nói vậy, Điền Tú Phương liền nhớ tới màn rượt đuổi kinh hoàng sáng nay. Thể theo tính cách anh cả, nếu Trạch Tài nhất quyết từ chối thì anh ấy cũng bắt cô phải nhận bằng được cho xem.

Cơm nước xong xuôi, Văn Trạch Tài liền thật thà kể lại việc mình tới tìm Trần Vân Hồng đặt may quần áo, chứ mất công cô ấy nghe người ngoài đồn bậy đồn bạ rồi lại lo nghĩ vẩn vơ.

Cũng may ban nãy mẹ đã nói qua rồi cho nên bây giờ Điền Tú Phương không lấy gì làm bất ngờ cho lắm. Cô không đáp lời mà chỉ ậm ừ cười cho qua chuyện.

Buổi chiều, vẫn chỉ có mình Điền Tú Phương vác cuốc ra đồng. Bởi lẽ, thu hoạch đã xong, công việc lúc này tương đối nhàn hạ, chỉ loanh quanh nhổ cỏ với lại cày xới đất đai thôi. Dù sao cũng đã được duyệt năm ngày phép, thôi thì cứ để anh ấy ở nhà nghỉ ngơi cũng không vấn đề gì.

Vậy là liên tiếp mấy ngày sau, Văn Trạch Tài yên ổn ở nhà dùi mài kinh sử.

Trong khi đó, những lời đồn đoán vẫn tiếp tục lan ra khắp nơi, truyền hết từ tai người này sang tai người khác. Biết là mọi việc đang đi quá xa nhưng ông Điền không thể vì trả lại sự trong sạch cho con rể mình mà mở một cuộc họp. Như vậy chắc chắn sẽ bị mọi người công kích ông lạm dùng tư quyền, bênh vực người nhà.

Vì thế trọng trách được giao xuống cho bà Điền và Ngô Mai, hai mẹ con không ngừng giải thích rát cổ nổ hầu. Tiếc thay chẳng mấy người chịu tin. Vẫn câu nói cũ, người đời lạ lắm, họ không cần biết đúng sai phải trái, chỉ một mực tin vào những gì bản thân muốn tin mà thôi.

Và chính vì thế mà càng ngày Dương Diễm Cúc càng quá đáng. Hễ thấy Điền Tú Phương ở đâu là liên mồm đâm bị thóc, chọc bị gạo, phun ra những lời lẽ nanh nọc khó nghe vô cùng.

Dù rất khó chịu nhưng Điền Tú Phương vẫn cố cắn răng nhẫn nhịn, bởi Triệu Ái Quốc, chồng của Dương Diễm Cúc là thầy giáo. Mà mấy ngày nữa Hiểu Hiểu nhập học rồi, cô không muốn những mâu thuẫn của người lớn gây ảnh hưởng tới việc học tập của con gái, vậy nên đành dằn lòng cho qua chuyện.

Thế nhưng Dương Diễm Cúc nào có chịu dừng lại, Điền Tú Phương càng nhường thì cô ta càng điên cuồng công kích bằng mọi cách.

Vì mấy ngày nay không ra khỏi cửa và vợ cũng chẳng than vãn gì cho nên Văn Trạch Tài hoàn toàn không biết những chuyện này. Mãi cho tới hôm đi lấy quần áo, tiếng gió mới thổi tới tai anh. Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, được rồi cứ tạm để đó đã, nợ cũ nợ mới anh sẽ đòi bằng sạch!

Lần đầu tiên trong đời được mặc đồ mới, Hiểu Hiểu sung sướиɠ vô cùng. Khoác lên mình bộ quần áo màu xanh lam xinh xắn, Hiểu Hiểu cười tít mắt xoay tròn một vòng rồi phấn khích chạy nhảy khắp nơi, cái miệng nhỏ liến thoắng nói không ngơi nghỉ. Thấy con vui, Điền Tú Phương còn vui gấp bội. Cô kiên nhẫn ngồi bên cạnh lắng nghe, chỉ cần Hiểu Hiểu nói ngọng hay phát âm sai từ nào là cô lập tức nhắc nhở và chỉnh sửa ngay.

Ở nhà chưa đã, Hiểu Hiểu muốn xin ra ngoài đặng khoe khoang với đám bạn bè trong thôn. Văn Trạch Tài mỉm cười đồng ý nhưng không quên căn dặn con gái chỉ được chơi gần nhà và phải hết sức chú ý tránh để bản thân té ngã.

Hiểu Hiểu vâng vâng dạ dạ rồi lí lắc chạy ra khỏi cửa.

Đợi con gái đi rồi, Văn Trạch Tài mới quay sang hỏi vợ: “Sao em không mặc thử?”

Nhìn bộ quần áo mới tinh được đặt ngay ngắn trên bàn trà, Điền Tú Phương nhất thời bối rối: “Bây giờ có phải lễ tết hay đi thăm hỏi người thân đâu..mặc…mặc đồ mới phí lắm…”

Văn Trạch Tài lắc đầu tỏ ý không vui: “Đồ may ra là để mặc, phí gì mà phí. Em vào thử đi xem rộng chật thế nào, có cần sửa chữa gì không?!”

Điền Tú Phương cắn môi do dự chốc lát, cuối cùng cũng ôm quần áo tiến vào phòng Hiểu Hiểu.

Trên đời này làm gì có phụ nữ nào không thích quần áo mới. Chỉ có điều cô chưa thích nghi được với sự chăm sóc và quan tâm của chồng. Cô vẫn cảm thấy lạ lẫm lắm!

Điền Tú Phương vào đó lâu ơi là lâu, thậm chí Hiểu Hiểu quay về rồi mà cô ấy vẫn chưa chịu ra.

Song, Văn Trạch Tài có thể đoán được những suy nghĩ phức tạp trong đầu cô ngay lúc này, cũng phải thôi con người ta cần thời gian để thích ứng mà.

Lúc Điền Tú Phương lò dò bước ra, Văn Trạch Tài đang cắm cúi xắn ống tay áo cho Hiểu Hiểu.

Trẻ con hay nghịch bẩn nên ống tay áo luôn là vị trí dễ dơ nhất. Nếu người lớn không để ý thì chỉ một lát sau sẽ dính đầy bùn đất đen xì cho xem.

Thoáng thấy bóng hình thân quen, cả hai cha con không hẹn mà cùng đồng thời ngước mắt lên nhìn.

Điền Tú Phương rất gầy, dù đã là mẹ một con rồi nhưng cô còn gầy hơn cả hồi son rỗi. Nếu người nào không quen biết chắc hẳn sẽ nghĩ cô chưa thành gia lập thất ấy chứ.

Thì cũng bởi vì mấy năm nay cuộc sống không được như ý, phải suy nghĩ nhiều nên người cô hơi tiều tuỵ, mặt mũi hơi hốc hác thế nhưng những cái đó không ảnh hưởng nhiều tới giá trị nhan sắc. Điền Tú Phương sở hữu gương mặt xinh đẹp với ngũ quan hài hoà, đường nét thanh tú, kết hợp cùng vóc dáng mảnh mai và đặc biệt là vòng eo con kiến nhỏ nhắn càng làm tôn thêm vẻ quyến rũ của người phụ nữ.

Bất chợt Hiểu Hiểu kích động lao tới, ôm chầm lấy một bên chân mẹ, ngước cặp mắt long lanh đầy ngưỡng mộ: “Ôi, mẹ ơi, hôm nay trông mẹ như cô tiên ấy!”