Chương 19

Trẻ nhỏ rất hồn nhiên và đơn thuần, chúng luôn vô tư nghĩ gì nói nấy không câu nệ, không rào trước đón sau vậy nên người ta mới hay bảo lời trẻ con là thật thà và đáng tin nhất.

Như trong trường hợp này cũng vậy, Hiểu Hiểu bất ngờ bật thốt lời khen là vì bản thân con bé thực sự nghĩ vậy chứ không phải nịnh nọt hòng lấy lòng mẹ. Chả thế mà Văn Trạch Tài gật gù tán đồng ngay: “Đúng vậy, mẹ con thật là xinh đẹp.”

Mặc đồ mới vốn đã ngại ngùng rồi, giờ còn được chồng con khen công khai thế này nữa, Điền Tú Phương xấu hổ đỏ bừng mặt. Vì quá bối rối nên cô chẳng dám ngẩng đầu cũng chẳng dám nói gì, chỉ vụng về duỗi tay xoa xoa đầu Hiểu Hiểu như một cách che giấu sự lúng túng, mất tự nhiên của bản thân.

Nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của vợ, Văn Trạch Tài thầm trách bản thân nói năng không biết lựa lời. Có lẽ vì vui quá nên anh quên mất phụ nữ thời này rất bảo thủ và truyền thống, họ không quen thể hiện tình cảm trực tiếp. Thôi thì lần sau anh sẽ cố gắng chú ý hơn vậy.

Để phá vỡ bầu không khí càng lúc càng ngượng nghịu, Văn Trạch Tài ho khan hai tiếng rồi đứng dậy giả vờ lơ đễnh nói: “Anh đi kiểm tra cái cuốc, chứ thằng Đại Phi này hậu đậu lắm, chả biết có sửa được không nữa.”

Dứt lời anh lập tức xoay gót tiến thẳng vào gian chứa củi bên hông nhà.

Lúc này Điền Tú Phương mới dám ngẩng đầu, len lén dõi mắt đuổi theo bóng lưng cao gầy, rắn chắc. Tận tới khi chồng đi khuất cô mới từ từ ngồi xổm xuống, kéo Hiểu Hiểu vào lòng, dịu dàng hỏi: “Mẹ đẹp lắm hả, thật không?”

Hiểu Hiểu gật đầu một cách dứt khoát, cô bé mím môi như muốn thể hiện sự nghiêm túc cao độ: “Đúng ạ, mẹ đẹp hơn cả bà ngoại.”

Trước sự ngây ngô đáng yêu của con gái, Điền Tú Phương bật cười vui vẻ. Cô biết, con nít ngộ lắm, chúng mà thích ai thì người đó luôn luôn đẹp nhất, tốt nhất, giỏi nhất, nói tóm lại là vô địch thiên hạ, không ai sánh bằng.

Thôi mặc thử một chút như vậy là được rồi, giờ phải cất vào tủ chứ chẳng may vô tình quẹt trúng đâu đó, bị bẩn hoặc tuột chỉ, sờn rách chắc cô tiếc đứt ruột mất.

Điền Tú Phương thả con gái xuống rồi quay về phòng thay quần áo. Còn Hiểu Hiểu thì tung tăng chạy ra sân tìm cha.

Lần đầu tiên thấy Hiểu Hiểu hoạt bát và sinh động như vậy, Văn Trạch Tài rất lấy làm mừng.

Anh mỉm cười hỏi: “Mẹ con đâu?”

Hiểu Hiểu liền đáp: “Mẹ vào thay quần áo rồi cha ạ. Chắc mẹ sợ mặc quần áo mới sẽ đánh thua người ta.”

Đánh lộn? Văn Trạch Tài hết sức sửng sốt, anh lập tức dừng công việc trên tay lại, nhíu mày hỏi: “Đánh với ai?”

Hiểu Hiểu ngồi xổm xuống bên cạnh cha, thì thà thì thầm chia sẻ bí mật: “Đương nhiên là với mẹ Triệu Chí Văn rồi. Mấy ngày gần đây thím ấy toàn mắng mẹ thôi.”

Triệu Chí Văn là con trai lớn nhà Dương Diễm Cúc và Triệu Ái Quốc.

Nghe tới đây, sắc mặt Văn Trạch Tài đột ngột lạnh xuống vài phần, cả người toả ra sự phẫn nộ không hề che giấu. Được lắm, càng ngày càng quá đáng phải không? Vợ của Văn Trạch Tài này không phải bất luận kẻ nào muốn nói gì thì nói, muốn chà đạp thế nào thì chà đạp. Cứ đợi đấy rồi xem….

Mẫn cảm phát giác ra sự nguy hiểm quen thuộc, Hiểu Hiểu sợ đến độ tim ngừng đập, chỉ biết ngồi bất động tại chỗ giương đôi mắt ầng ậc nước nhìn thẳng về phía cha. Cô bé rất sợ những tiếng quát tháo, chửi mắng ầm ĩ, những cái tát tai rồi những cú đá chân của cha…Mỗi lần như thế bé sợ và đau lắm còn mẹ thì khóc rất nhiều… Bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của cô con gái bé bỏng, Văn Trạch Tài ảo não thầm chửi chính mình, lại quên nữa rồi, đúng thật là… Ngay tức thì, Văn Trạch Tài nén lại cơn giận dữ, anh nhẹ nhàng bế con gái ngồi lên đùi mình, cố cất giọng mềm mỏng nhất có thể: “Hiểu Hiểu yêu tâm đi, mẹ sẽ không đánh nhau đâu. Con phải nhớ rằng bạo lực không giải quyết được vấn đề mà chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn thôi. Trong mọi trường hợp, chúng ta cần phải bình tĩnh phân tích lý lẽ, sáng suốt phân rõ đúng sai, phải trái.

Con nhớ chưa?”

Mặc dù không hiểu lắm nhưng bé con vẫn ngây thơ gật gật đầu. Thật ra lúc này Hiểu Hiểu đang rất vui, vì cha không hung dữ như trước nữa mà dịu dàng hơn hẳn. À, gần đây bé mới phát hiện vòng tay cha thật ấm, giọng nói cha thật êm, bé thích lắm!

Mải ở trong nhà sắp xếp áo quần nên Điền Tú Phương không hề hay biết hai cha con đang thủ thỉ những gì. Kỳ thực Hiểu Hiểu cũng chẳng biết gì đâu, thậm chí con bé còn chưa từng chứng kiến cảnh cô và Dương Diễm Cúc cãi vã nữa mà. Chẳng qua lúc rảnh rỗi Ngô Mai và bà Điền hay nhắc tới chuyện này nên con bé cũng nghe lóm được chút ít. Cái gì mà Tú Phương nhà ta bị thiệt thòi, Dương Diễm Cúc đanh đá, ngoa ngoắt lắm. Rồi bà ngoại lại bảo người cùng thôn, chỉ lời qua tiếng lại tí thôi chứ không tới mức động tay động chân đâu.

Vì nghe bập bõm câu được câu mất nên Hiểu Hiểu tự xâu chuỗi thành sự việc mẹ mình và mẹ Triệu Chí Văn chuẩn bị đánh nhau. Mà trong suy nghĩ non nớt của trẻ thơ, phải là người thắng cuộc mới nhận được sự nể phục của tất cả mọi người. Thành ra Hiểu Hiểu rất mong mẹ có thể giành chiến thắng để từ nay về sau sẽ không còn ai dám ức hϊếp mẹ nữa.

Mà ở cái thôn này, mọi người đều biết Dương Diễm Cúc có biệt danh là “máy nói”. Bởi mỗi lần cô ta mắng chửi người khác thì thôi rồi lượm ơi, cái miệng táp táp như bắn súng liên thanh, không vấp, không lắp thậm chí không cần nghỉ xả hơi luôn.

Trước đây, khi chưa lập gia đình, Dương Diễm Cúc nổi tiếng là cô gái hoạt bát, nhanh nhẹn, dù tính khí có hơi cứng cỏi, mạnh mẽ một chút nhưng vào mắt các anh trai làng lại trở nên rất đặc biệt, dễ dàng khơi gợi bản tính thích chinh phục của cánh mày râu.

Thế nhưng từ sau khi lấy chồng sinh con, cô ta thay đổi hoàn toàn. Không phải về ngoại hình vóc dáng mà chính là tính tình. Giờ đây cô ta chẳng khác nào mấy bà nông phụ chanh chua, đanh đá và thiển cận. Chỉ cần một xích mích nho nhỏ cũng có thể cãi vã suốt nửa ngày trời, thậm chí còn đuổi theo người ta về tận cổng nhà, xách quần chửi đổng tới khi đối phương phải khϊếp sợ đầu hàng mới thôi.

Mãi tới lúc chồng cô ta, thanh niên trí thức Triệu Ái Quốc được bổ nhiệm vào vị trí giáo viên tại trường tiểu học của thôn, Dương Diễm Cúc mới tém tém lại chút đỉnh, tuy nhiên miệng mồm vẫn chua ngoa, độc địa như thường, chả giảm được tẹo nào.

Hôm nay, Văn Trạch Tài và Điền Tú Phương dắt con gái tới trường ghi danh.

Ngôi trường thực chất được cải tạo lại từ bếp ăn tập thể trước đây. Khuôn viên toàn bộ là tầng trệt, gồm năm gian phòng nhỏ nối tiếp nhau tạo thành hình chữ U, ở chính giữa có một khoảng sân tương đối lớn, là nơi diễn ra các buổi lễ thường niên, lễ chào cờ đầu tuần cũng như khu vui chơi hàng ngày của các em học sinh. Bên ngoài, thôn dân đã hỗ trợ đắp tường bao chung quanh nhằm tạo ra môi trường học tập riêng biệt, yên tĩnh và an toàn cho những mầm non tương lai của đất nước.

Ngày đầu tiên bước chân tới trường, dù chưa chính thức nhập học nhưng Hiểu Hiểu cũng quyết đòi mặc quần áo mới, đeo cặp sách mới bằng được. Cô bé hào hứng nắm tay mẹ tiến vào văn phòng trường. Còn Văn Trạch Tài thì đứng giữa sân, quan sát đánh giá một lượt, sau đó mới lững thững đi theo vợ con.

Người làm nhiệm vụ ghi danh chính là Triệu Ái Quốc. Ban đầu, Triệu Ái Quốc cũng là thanh niên trí thức nhưng anh ta xuống nông thôn trước Văn Trạch Tài hai năm. Con người này thuộc diện đàn ông nho nhã, thư sinh, lại chú trọng vệ sinh sạch sẽ nên người ngợm lúc nào cũng gọn gàng, chỉn chu, dễ gây thiện cảm với người đối diện.

Thấy Văn Trạch Tài bước vào, Triệu Ái Quốc chủ động tươi cười tiếp đón: “Văn thanh niên trí thức, đã lâu không gặp.”

Nói một câu công bằng thì mối quan hệ giữa Văn Trạch Tài và Triệu Ái Quốc chỉ dừng ở mức độ biết mặt biết tên xã giao sơ sơ, còn không được tính là bạn bè chứ đừng nói tới anh em thân thiết. Vì vậy, Văn Trạch Tài lập tức bật chế độ lưu manh vô lại, anh nhếch mép cười như có như không: “Đều sống cùng một thôn nhưng anh ngày ngày cắp cặp sách tới trường còn tôi quanh năm suốt tháng vác cuốc ra đồng, gặp được nhau mới là lạ!”

Nụ cười trên môi Triệu Ái Quốc lập tức tắt ngúm: “Dù làm công việc gì, làm ở chỗ nào chung quy cũng là phục vụ cho bà con, phục vụ cho đội sản xuất thôi. Hôm nào có thời gian, chúng ta tụ tập một bữa nhé.”

Tụ tụ cái rắm! Văn Trạch Tài chửi thầm trong bụng. Đừng thấy Triệu Ái Quốc tươi cười vui vẻ mà vội lầm tưởng là người ôn hoà, thiện lương nha. Bản chất con người hắn nham hiểm vô cùng, không hề giản đơn như vẻ bề ngoài đâu.

Ngồi bên cạnh, Điền Tú Phương nhíu mày khó hiểu, sao đột nhiên thái độ của anh ấy lại lồi lõm thế nhỉ, rõ ràng ban nãy vẫn còn rất bình thường mà?! Quái lạ!

Mấy phút sau, Triệu Ái Quốc hoàn thành xong thủ tục đăng ký nhập học cho Hiểu Hiểu. Gấp lại giấy tờ, anh ta ngẩng đầu lên hỏi: “Nghe nói bữa trước Văn thanh niên trí thức tính một quẻ cho bà Tả hả. Thật ra tôi rất lấy làm tò mò hôm đó bà Tả đã gieo ra quẻ gì mà anh lại phán như vậy?!”

Văn Trạch Tài cười đểu: “Quẻ của người khác anh tò mò làm gì. Còn nếu thầy giáo Triệu đây hiếu kỳ quá thì để tôi tính cho anh một quẻ, thế nào?”

Triệu Ái Quốc lắc đầu, cười ôn hoà: “Thú thực thì tôi không có mê tín dị đoan. Văn thanh niên trí thức à, cái này là tư tưởng cũ rồi, anh đừng mang đi rêu rao nữa. Mặc dù xã hội bây giờ đã có cái nhìn thoáng hơn, không còn khắt khe như trước nhưng tôi thấy anh vẫn nên nghiêm chỉnh làm việc, tích cóp công điểm nuôi vợ nuôi con, như thế có phải thực tế hơn không. Mình còn trẻ, còn khoẻ, còn lao động được mà, tội gì phải làm trò buôn thần bán thánh, lừa gạt người khác.”

Ha, lời nói có gai nha, đã thế thì đừng trách anh đây không khách khí. Văn Trạch Tài vắt chân nọ lên chân kia, ngạo nghễ nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Xưa nay thầy giáo Triệu chưa từng tìm tôi coi bói, vậy mà vừa mở miệng đã khẳng định tôi lừa đảo rồi. Xin hỏi thầy có bằng chứng, nhân chứng không? Nếu không thì chính là vu oan giá hoạ nhằm hạ bệ uy tín và danh dự của người khác. Hơn nữa, tôi đây là xem tướng mạo, đoán vận mệnh. Mà thuật này đã được các bậc tiền nhân chứng minh cũng như truyền thừa từ ngàn đời xưa chứ không phải cái kiểu hô thần bái quỷ, tà ma ngoại đạo, bịt bợm dân chúng của đám giang hồ thuật sĩ thời phong kiến.”

Cuộc khẩu chiến nổ ra càng lúc càng căng. Ngồi bên cạnh, Điền Tú Phương và Hiểu Hiểu im như thóc, chỉ biết trố mắt ra nghe và nhìn, hoàn toàn không có cơ hội lên tiếng.

Triệu Ái Quốc yên lặng mấy giây, cuối cùng bày ra bộ dạng không chấp nhất: “Quả không hổ danh là Văn thanh niên trí thức, miệng lưỡi sắc bén vô cùng. Chỉ đáng tiếc tài năng không được áp dụng vào mục đích chính đáng. Thật là uổng phí!”

“Đúng vậy” Văn Trạch Tài thẳng thừng thừa nhận, lại còn đưa tay sờ sờ cánh môi mình, khıêυ khí©h nói: “Tôi cũng cảm thấy mình nên làm giáo viên mới phải. Anh thử nói xem nếu ngày đó tôi không tự dưng té ngã thì có khi bây giờ tôi đã thành thầy giáo Văn còn anh thì vẫn là thanh niên trí thức Triệu ấy nhỉ?!”

Cuối cùng vẻ mặt Triệu Ái Quốc cũng thay đổi, không còn nụ cười ôn hoà, điềm đạm thường thấy nữa mà thay vào đó là vẻ bất an cùng lo lắng. Ngay khi hắn định lên tiếng phản bác thì Lý Vũ Tình hớt hải chạy vào thông báo: “Thầy giáo Triệu, học sinh lớp thầy lại đánh nhau nữa kìa.

Thầy mau ra can ngăn đi.”

Sắc mặt vốn đã kém giờ lại càng thêm tệ hại, Triệu Ái Quốc hơi đánh mắt về phía Văn Trạch Tài rồi cắn răng nói: “Cô giáo Lý, sĩ số lớp tôi đủ rồi, cho em học sinh Hiểu Hiểu này vào lớp cô đi.”

Lý Vũ Tình thoáng ngẩn người, nghi hoặc nhìn Triệu Ái Quốc như thể muốn nói gì đó. Nhưng sau khi trông thấy cô bé Hiểu Hiểu vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn, Lý Vũ Tình dẹp hết do dự, gật đầu đồng ý ngay.

Vì hôm nay chỉ là ngày báo danh, mai mới khai giảng chính thức nên sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký nhập học, phụ huynh liền đưa con về.

Ra khỏi cổng trường, Văn Trạch Tài mới lên tiếng giải thích với vợ và con gái: “Tên Triệu Ái Quốc kia không phải người tốt. Hiểu Hiểu không bị phân vào lớp hắn là chuyện đáng mừng.”

Điền Tú Phương ngạc nhiên vô cùng, cô nghiêng đầu thắc mắc: “Vừa rồi anh có nhắc tới vụ té ngã, là chuyện hồi nào thế?”

Văn Trạch Tài xấu hổ sờ sờ cánh mũi: “À, chính là cái lần anh bị người ta khiêng về đấy.”

Điền Tú Phương gật gù, thì ra là lần đó. Cô vẫn còn nhớ như in năm ấy trong thôn thông báo tuyển giáo viên, Văn Trạch Tài tự đắc vô cùng, cảm thấy mình thắng chắc mười mươi rồi thế nhưng chẳng hiểu sao vừa đi tới trước cổng trường thì ngã oạch một cái, nặng đến độ không ngồi dậy nổi, phải nhờ người khiêng về giúp. Thế là anh ấy lỡ mất buổi phỏng vấn đồng nghĩa với việc vụt mất cơ hội làm giáo viên. Từ đó về sau, tình tình anh ấy càng trở nên quái đản và lập dị.

Văn Trạch Tài bổ sung thêm: “Sự thật không phải anh vô tình trượt chân đâu mà là Triệu Ái Quốc đi phía trước âm thầm thả xuống hai viên bi để hại anh.”

Nhắc tới vấn đề này, Văn Trạch Tài thoáng nhíu mày trầm tư. Tại sao thời điểm đó nguyên chủ không đứng ra vạch trần Triệu Ái Quốc mà lại cắn răng nuốt cục tức vào bụng, âm thầm chấp nhận thua thiệt?! Khó hiểu thật đấy!

Nhưng sau khi nghe xong, Điền Tú Phương kinh ngạc vô cùng, cô tức khắc dừng bước, tròn mắt hỏi lại: “Triệu Ái Quốc làm á?”

Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, cho nên anh mới nói hắn ta không phải người tốt.

Việc hắn từ chối dạy Hiểu Hiểu không có gì đáng tiếc, mà ngược lại đây chính là may mắn và phúc phần của con bé.”

Nhất thời Điền Tú Phương chưa kịp tiêu hoá vấn đề bởi trong tiềm thức của cô Triệu Ái Quốc là một người nho nhã, lễ độ, lúc nào cũng hoà đồng với bà con chòm xóm. Bên cạnh đó anh ta còn là một người chồng người cha mẫu mực, đối với vợ luôn hết lòng yêu thương, chiều chuộng còn đối với các con thì cực kỳ dụng tâm dạy dỗ.

Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới mé sông. Bởi vì chưa xây cầu nên người dân phải qua sông bằng cách dẫm lên các tảng đá được sắp đặt sẵn. Văn Trạch Tài cúi xuống ẵm Hiểu Hiểu lên, chậm chậm bước từng bước vững chãi. Sau khi sang tới bờ bên kia, anh mới tiếp tục nói: “Anh biết nói ra điều này chưa chắc em đã tin ngay nhưng em cứ chờ mà xem sau khi thi đại học, Triệu Ái Quốc nhất định sẽ bỏ vợ bỏ con.”

Nhân tướng học đã chỉ rõ, đàn ông có lông mày thưa, chóp mũi nhọn là điển hình của kiểu người bội bạc, không chung thuỷ với vợ con. Mà tình cờ thay, Triệu Ái Quốc lại sở hữu đầy đủ những đặc điểm đó.

Ôi trời, chuyện này sao có thể nói giữa thanh thiên bạch nhật được, nhỡ đâu bị ai nghe thấy thì sao? Điền Tú Phương hoảng hốt, vội vàng đánh mắt quan sát tứ phía. Tới khi chắc chắn người phía sau đi cách vợ chồng cô tận mấy chục mét, Điền Tú Phương mới thở phào an tâm.

Sở dĩ Điền Tú Phương lo lắng cũng phải thôi, bởi ông chồng giáo viên chính là niềm kiêu hãnh nhất đời Dương Diễm Cúc. Thế nên nếu chẳng may mấy lời này thổi tới tai cô ta thì rồi xong, thể nào cũng nổ ra một vụ long trời lở đất cho xem.

Cuốc bộ thêm một lúc nữa cuối cùng cũng về đến nhà nhưng Văn Trạch Tài chỉ đưa vợ con về tới cổng thôi còn mình thì không bước vào ngay vì vẫn còn việc quan trọng cần làm. Thoáng ngước mắt lên nhìn trời… ồ, hôm nay quả là thiên thời địa lợi nhân hoà, Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, nghênh ngang đi về phía nhà Dương Diễm Cúc và Triệu Ái Quốc.

Triệu Ái Quốc cũng giống như Văn Trạch Tài, đều là thanh niên trí thức từ nơi khác đến, không phải dân bản địa nên không được chính quyền cấp đất cất nhà. Sau khi anh ta cưới Dương Diễm Cúc, Dương gia phải đứng ra hỗ trợ tất cả và đương nhiên ngôi nhà nằm cũng trên mảnh đất của nhà họ Dương. Nói tóm lại là cả Triệu Ái Quốc lẫn Văn Trạch Tài đều đang ở nhờ nhà vợ!

Khi Văn Trạch Tài đến nơi, phát hiện cổng ngoài khoá trái chứng tỏ không có ai ở nhà. Nhưng anh không vội đi ngay mà thản nhiên đứng đợi bởi anh biết chắc sẽ có người về nhanh thôi.

Quả nhiên, chỉ một lát sau Dương Diễm Cúc về tới. Ban nãy cô tranh thủ chạy qua bên ngoại có tí việc. Nhà mẹ đẻ cô cũng gần đây thôi, cách có mười phút đi bộ ấy mà.

Từ xa, Dương Diễm Cúc đã nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng dựa vào cổng nhà mình, cô dụi dụi mắt, ai mà trông quen thế nhỉ? Thẳng đến khi Văn Trạch Tài quay người lại, vẫy vẫy tay, Dương Diễm Cúc mới bàng hoàng nhận ra. Nhưng đang yên đang lành Văn Trạch Tài đến tìm mình làm quái gì? Hay là Điền Tú Phương đã mách lẻo gì rồi.

Ừ thì công nhận hai ngày hôm nay mình hơi quá đáng thật nhưng tại số cô ta khổ, cưới phải thằng chồng bất hảo còn trách ai được nữa. Cũng may trước đây mình không quyết giành giật tới cùng chứ không bây giờ người ôm mặt khóc đích thị là mình rồi. Phù, hên ghê!

Mang theo nghi hoặc, Dương Diễm Cúc từ từ di chuyển nhưng cô ta không tới quá gần mà ngay khi cách Văn Trạch Tài một khoảng tương đối an toàn, cô ta dừng chân, cong cớn hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

Văn Trạch Tài nhún vai: “Tôi cũng chẳng muốn đâu nhưng vì đạo đức nghề nghiệp, tôi không thể không đến!”

Dương Diễm Cúc nghệt mặt: “Cái gì cơ?”

Văn Trạch Tài kiên nhẫn giải thích: “Hôm nay tôi dẫn Hiểu Hiểu tới trường báo danh liền phát hiện sắc mặt Triệu Ái Quốc không được tốt cho lắm. Tôi có lòng tốt nhắc nhở nhưng anh ta không nghe. Ban đầu tôi định mặc kệ nhưng chợt nhớ tới lần trước mấy người Vu Quang Bình cũng vì cãi lời nên mới gặp hoạ, lại còn tí chút mất mạng nữa chứ. Dù gì đều là thanh niên trí thức như nhau, tôi không thể máu lạnh vô tình đến độ thấy chết không cứu.”

Anh cố tình vòng vo tam quốc, tránh né trọng điểm nhằm khơi gợi sự tò mò và lo lắng trong Dương Diễm Cúc.

Và đúng như những gì Văn Trạch Tài dự đoán, Dương Diễm Cúc căng thẳng tột cùng, cô ta nhíu mày hỏi dồn dập: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Nói rõ ràng ra xem nào!”

Tất nhiên là cô sợ rồi, an nguy của chồng mình mà lại. Nên nhớ cho tới bây giờ Vu Quảng Bình vẫn chưa lết xuống giường được đâu. Nghe bảo hắn ta bị thương gân cốt phải điều dưỡng lâu lắm thì phải.

Dừng một chút, Văn Trạch Tài mới nói tiếp: “Tôi muốn nói là gần đây Triệu Ái Quốc đang có vận đen đeo đuổi. Anh ta phải hết sức chú ý bằng không khó mà giữ được công việc hiện tại.”

“Cái gì? Mất việc?” Dương Diễm Cúc hét toáng lên như con mèo bị dẫm phải đuôi.

Từ ngày Triệu Ái Quốc được bổ nhiệm vào vị trí giáo viên, gần như toàn bộ người dân trong thôn đều nể trọng, thậm chí xum xoe nịnh bợ cô. Nếu bây giờ anh ấy không đi dạy nữa thì mất mặt lắm, thể nào cũng bị người ta chê cười cho xem. Không, nhất định không thể mất việc được, có chết cũng không!

Văn Trạch Tài nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Đúng vậy, chỉ đáng tiếc Triệu Ái Quốc nhất quyết không nghe lời cảnh báo, cực chẳng đã tôi mới phải sang đây tìm cô.”

Nghe những lời xui rủi này, không ai không hoảng hốt, sợ hãi và Dương Diễm Cúc cũng vậy thôi nhưng cô bắt bản thân phải trấn tĩnh lại để tỉnh táo nhận định đúng sai. Nghiêm túc suy xét lại sự tình thời gian gần đây, rõ ràng vẫn sóng yên biển lặng mà nhỉ, tại sao đang yên đang lành lại mất việc được, không lẽ Văn Trạch Tài cố tình đùa cợt?”

Bắt được vẻ nghi hoặc nồng đượm trong mắt Dương Diễm Cúc, Văn Trạch Tài nhướng mày: “Nếu cô không tin tôi có thể xem cho cô một quẻ.”

Tức khắc, Dương Diễm Cúc thụt lùi một bước, cất giọng cảnh giác: “Anh đừng hòng lừa tiền tôi.”

Văn Trạch Tài khẽ cười: “Đương lúc ngàn cân treo sợ tóc thế này ai lại nhắc tới tiền nong làm gì.

Tôi miễn phí cho cô.”

Ồ, không tốn tiền cơ à, thế thì được! Dương Diễm Cúc tập trung lắng nghe.

Văn Trạch Tài híp híp mắt, hạ thấp tông giọng nhằm tăng thêm vẻ thần bí: “Hôm nay, tầm chạng vạng tối cô hãy quay về nhà mẹ đẻ và ở yên đó đợi. Tới đúng nửa đêm lập tức đi vào rừng trúc phía sau núi vì thời điểm đó sẽ xuất hiện thiên cơ. Sau khi nhìn thấy cô tự khắc biết mình phải làm gì tiếp theo.”

Dương Diễm Cúc lập tức giữ chặt cổ áo, trừng lớn mắt: “Á à, tên côn đồ lưu manh kia, anh định làm gì tôi phải không?”

Thảo nào nói không cần tiền, hoá ra là định cướp sắc!

Văn Trạch Tài thầm thở dài, thím à thím, thím không tự soi gương xem dáng vẻ mình thế nào à, có mà dâng tận họng ông đây cũng chẳng thèm ấy chứ, ở đó mà tưởng bở. Mặc dù trong bụng phỉ nhổ gần chết nhưng ngoài mặt Văn Trạch Tài vẫn phải cố diễn đến cùng: “Nếu cô sợ tôi hại cô thì gọi cả mấy ông anh đi cùng, thế là yên tâm chứ gì?”

Dương Diễm Cúc mím môi, đấu tranh tư tưởng, nên tin hay là không đây? Cuối cùng vì sự việc lợn rừng húc người vẫn còn rành rành trước mắt nên cô quyết định đánh cược một lần xem thế nào.

Nhận được cái gật đầu của Dương Diễm Cúc, Văn Trạch Tài liền tiến lên mấy bước, nghiêm túc dặn dò: “Cô hãy nghe cho kỹ đây, chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài đặc biệt là Triệu Ái Quốc. Bởi anh ta không tin và không trực tiếp coi bói nên nếu để anh ấy biết thì đêm nay cô sẽ không gặp được thiên cơ đâu.”

Vì giọng điệu của Văn Trạch Tài quá mức nghiêm trọng nên Dương Diễm Cúc cũng không dám coi thường. Vả lại chuyện tâm linh không đùa được đâu, thà tin là có chứ đừng tin là không. Tốt nhất cứ nghe theo cho lành!

Dặn dò xong, Văn Trạch Tài lập tức quay lưng rời khỏi đây. Tiếp theo, anh đi thẳng tới điểm hẹn hội ngộ cùng Triệu Đại Phi.

Từ xa trông thấy bóng dáng đại ca cùng nụ cười tủm tỉm quen thuộc, Triệu Đại Phi lập tức giơ ngón tay cái báo hiệu mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi hào hứng phi như bay tới, lôi lôi kéo kéo ống tay áo Văn Trạch Tài, vừa phấn khích vừa tò mò hỏi: “Đại ca, làm sao anh biết Triệu Ái Quốc có tư tình với Hà Ngọc Lan?”

Văn Trạch Tài nhướng mày: “Tôi nói tôi tính ra, cậu có tin không?”

Triệu Đại Phi gật đầu quả quyết: “Tin chứ, anh nói gì em chả tin. Kể cả anh bảo anh đã ăn c*t em cũng tin.”

Nói đoạn cậu ôm bụng cười hô hố.

Nhanh như cắt, Văn Trạch Tài tóm lấy thằng nhãi ranh đang cười ngặt nghẽo, đấm cho hai phát rõ đau: “Có mà mày ăn, cả nhà mày ăn ấy!”

Triệu Đại Phi vùng mình tẩu thoát rồi lại phá lên cười ha hả: “Cả nhà em chỉ còn dư lại mỗi mình em thôi, nhưng em không ăn đâu, nhường cho anh đấy.”

Dứt lời, cậu lao vυ"t đi như một cơn gió. Chứ ở lại để bị ăn đấm nữa à, ngu gì?!

Văn Trạch Tài nhìn theo, hừ lạnh một cái rồi xoay gót trở về nhà mình. Giờ phải ngủ một giấc cho khoẻ đã để tối có tinh thần đi xem kịch hay. Chắc chắn bộ phim tâm lý tình cảm gia đình này sẽ hấp dấn và cẩu huyết lắm đây!

Lúc này Điền Tú Phương đang giặt quần áo còn Hiểu Hiểu thì ngoan ngoãn ngồi trong nhà, líu lo đọc thuộc lòng mấy câu thơ cha vừa dạy hôm qua.

Văn Trạch Tài cười cười tiến vào sân, vui vẻ đem hai đôi giày của mình và vợ ra giếng kỳ cọ sạch sẽ, sau đó dựng vào bờ tường cho ráo nước.

Vốn Điền Tú Phương định bảo cứ để đó tí cô làm cũng được nhưng thấy tâm tình chồng rất tốt, sợ nói ra sẽ làm anh cụt hứng nên cô đành im lặng, để tuỳ ý anh muốn làm gì thì làm.

Đến nửa đêm, đang ngủ ngon thì bị tiếng mở cửa làm cho giật mình choàng tỉnh, Điền Tú Phương ngồi bật dậy, lọ mọ khoác thêm áo rồi đi ra ngoài kiểm tra xem có chuyện gì. Vừa bước ra phòng khách cô liền thấy chồng đang đứng ngoài cửa nói chuyện với ai đó.

Người đó tất nhiên không ai khác mà chính là Triệu Đại Phi. Đêm nay hai anh em hẹn nhau thực hiện phi vụ lớn mà lại.

Cảm thấy thời tiết hơi lành lạnh, Văn Trạch Tài liền nói: “Cậu đợi anh vào lấy cái áo khoác đã, đêm nay gió lớn.”

Nói rồi anh quay người vào nhà ai ngờ va ngay phải ánh mắt đen láy đầy bất an của vợ.

“Anh đánh thức em à?” Văn Trạch Tài nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm ẩn chứ vài phần áy náy vì lỡ quấy nhiễu giấc ngủ người khác.

Điền Tú Phương mím chặt môi, nhìn ra khoảng sân tối mịt mênh mông, do dự hỏi: “Bên ngoài có người hả anh?”

Đêm hôm khuya khoắt thế này còn rủ rê nhau đi đâu được chứ? Đáy lòng Điền Tú Phương bất giác rung lên một hồi chuông cảnh báo, cô sợ rằng chồng mình lại ngựa quen đường cũ, quay lại với những thói hư tật xấu ngày xưa….

Văn Trạch Tài mặc áo khoác, cài nút cẩn thận rồi mới giải thích cho vợ yên tâm: “Người bên ngoài là Đại Phi. Tối nay anh với cậu ấy có chút việc phải vào rừng trúc nhỏ phía sau núi. Đại khái chắc phải tới rạng sáng mới về được, em cứ khoá cử ngủ trước đi.”

Rừng trúc? Sau núi?

Điền Tú Phương cảm thấy đầu óc quay cuồng, hít thở khó nhọc. Cô gồng cứng mình, siết chặt hai tay thành nắm đấm, hoang mang tột cùng: “Nửa đêm nửa hôm…hai người đàn ông dắt díu nhau vào rừng trúc làm gì? Hai người định làm gì trong đó, hả?”

Đang chuẩn bị bước qua ngạch cửa thì lời chất vấn đầy bất ngờ của vợ vang lên, Văn Trạch Tài rụng rời tay chân, cả người lảo đảo suýt chút té nhào xuống đất. Trời đất thánh thần ơi, cô ấy nghĩ linh tinh đi đâu vậy? Anh là trai thẳng nha, thẳng 100% đó…