Chương 22

Đối phương đã gọi đích danh chẳng lẽ mình cố tình giả mù giả điếc thì mất lịch sự quá. Vả lại tính ra thì Văn Trạch Tài không ghét Đỗ Lập An cho lắm, miễn cưỡng vẫn có thể xã giao đôi ba câu. Vậy nên anh liền lững thững đi tới vị trí phía sau lưng cậu ta.

Chờ Văn Trạch Tài đứng vào hàng, Đỗ Lập An liền quay đầu lại cười hỏi: “Anh cũng tới xin việc hả?”

Tất nhiên cả hai cùng hiểu câu hỏi này là một cách bắt chuyện khéo léo bởi giữa bọn họ nào có chủ đề chung gì để nói đâu, không lẽ nhắc lại vụ tai nạn lợn rừng đợt trước?! Thôi xin, chuyện đó xấu hổ lắm, tốt hơn hết là nên chôn vùi đi thì hơn!

“Đúng vậy, tôi không thích làm việc tay chân nên hôm nay tới đây thử vận may xem sao” Văn Trạch Tài thản nhiên gật đầu rồi chỉ tay vào bên trong hiệu sách: “Hơn nữa sắp sửa thi đại học rồi, nếu được nhận vào đây thì còn gì bằng, có quá nhiều tài liệu, tha hồ mà tham khảo.”

“Anh nói rất đúng!” Đỗ Lập An hào hứng bổ sung: “Không những có thể đọc sách thoải mái mà không gian ở đây cũng rất yên tĩnh, không sợ bị quấy rầy, làm phiền. Và quan trọng nhất là nếu gặp chỗ nào vướng mắc có thể kịp thời hỏi ngay những người đến mua sách.”

Điều này dễ hiểu thôi bởi đã ghé hiệu sách thì tất nhiên phải là những người mê đọc sách, ham học hỏi, mà kể cả không phải đi nữa thì họ cũng là người có kiến thức và hiểu biết nhất định.

Dừng một chút, Đỗ Lập An làm như vô tình hỏi bâng quơ: “À phải rồi, ngày mai thôn chúng ta tổ chức tuyển lựa giáo viên, anh có tham gia không?”

Khi nói ra lời này, thái độ của Đỗ Lập An vẫn âm trầm như thường ngày nhưng ngữ điệu lại ẩn chứa vài phần vui mừng khó giấu tựa như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Đáp lại câu hỏi của Đỗ Lập An, Văn Trạch Tài thản nhiên lắc đầu: “Không tham gia, hôm nay đến đây chẳng qua là để thử xem vận may thế nào thôi, chứ được thì tốt mà không được cũng chẳng sao, tôi lại tiếp tục ôn luyện, đợi thi đỗ đại học rồi quay trở về thành phố.”

Cái điệu bộ rất chi là bất cần đời, đúng kiểu “sao cũng được, ông mày không quan tâm!”

Nghe vậy, đáy mắt Đỗ Lập An vụt sáng, khoé miệng vô thức nở một nụ cười đắc thắc. Cứ tưởng thay đổi ghê gớm thế nào hoá ra vẫn y như cũ, vẫn là thằng đàn ông lười nhác, vô dụng, chuyên môn bám váy đàn bà. Thật là đáng xấu hổ!

Nhanh chóng giấu nhẹm đi cảm xúc thật, Đỗ Lập An gật gù tỏ vẻ đồng tình: “Đúng thế, càng có nhiều thời gian ôn tập, khả năng thi đậu sẽ càng cao.”

Chứ còn sao nữa! Văn Trạch Tài nhướng mày, hếch cằm đầy ngạo nghễ, như kiểu ta đây nhắm mắt cũng có thể vào đại học.

Ôi trời ời, nhìn cái bản mặt tinh vi tinh tướng này ngứa mắt thật đấy! Đỗ Lập An ghét bỏ, quay ngoắt người lên trên, không thèm nói năng gì nữa!

Văn Trạch Tài khẽ mỉm cười, ờ cứ vậy đi chứ nãy giờ léo nha léo nhéo đau hết cả đầu!

Ước chừng lâu thật lâu sau, mãi cho đến khi hai cẳng chân đã mỏi nhừ, tựa hồ sắp rụng ra tới nơi thì ơn trời, cuối cùng cũng đã đến lượt bọn họ.

Đỗ Lập An tự tin tiến vào bên trong.

Nhưng hơn mười phút rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cậu ấy đâu, Văn Trạch Tài khẽ nhíu mày cân nhắc, mấy người trước đó phỏng vấn rất nhanh, chỉ độ bốn, năm phút là xong. Đằng này Đỗ Lập An vào lâu như vậy, khả năng cao là trúng tuyển rồi. Nếu thế thì mình về luôn cho rồi chứ cố đứng đây vừa mệt mỏi vừa tốn thời gian vô ích vì ngay từ đầu người ta đã công bố chỉ tuyển một nhân viên duy nhất mà thôi.

Không chỉ Văn Trạch Tài, mấy người phía sau cũng bắt đầu nóng nảy: “Rồi xong, chắc anh ta được chọn rồi. Chúng ta xếp hàng công cốc rồi. Bố khỉ, mất toi cả buổi sáng chả được cái việc đếch gì. Bực hết cả mình!”

“Cũng chưa chắc chắn mà. Biết đâu ông chủ sẽ phỏng vấn hết để chọn ra người tốt nhất.”

“Ài, đông như này, thử hỏi chọn tới khi nào mới xong. Tôi thấy khả năng cao là chúng ta hết cơ hội rồi.”

“Haizz, tiếc quá, lâu lắm mới có một chỗ làm ngon. Định xem xem số mình hên xui thế nào. Ai dè vẫn xui như thường, chán thật!”

Thế là anh một câu, tôi một câu, ồn ào huyên náo cả một góc phố. Song, trái ngược với tất cả, Văn Trạch Tài vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng, không hùa theo đám đông đang nhao nhao bày tỏ thái độ bất mãn, chán chường và thất vọng kia.

Ngay lúc anh đang định xoay gót thì Đỗ Lập An bước ra. Gần như ngay lập tức, đám người xồ lên, liên tục hỏi kết quả như nào, trúng hay trượt. Đỗ Lập An khẽ cười, chỉ đáp qua loa là không rõ, ông chủ chưa nói gì cụ thể.

Nghe thấy thế, niềm hy vọng lại một lần nữa dâng lên mạnh mẽ, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vậy là mọi thứ chưa kết thúc, mình vẫn còn cơ hội cạnh tranh. Chỉ có điều tất cả không hẹn mà cùng coi Đỗ Lập An là đối thủ nặng ký nhất. Chẳng lẽ không đúng à, anh ta được giữ lại lâu như vậy chắc chắn có ưu điểm nổi trội hơn người. Không được, mình nhất định phải cố gắng, bằng mọi giá phải giành được công việc ngàn năm có một này.

Thoáng chốc, bầu không khí yên ắng trở lại, vì mỗi người còn bận suy nghĩ kế sách ứng phó cho riêng mình.

Như mọi khi, Đỗ Lập An vẫn giữ vẻ mặt thâm trầm khiến người khác khó lòng nhìn thấu anh ta là đang vui hay đang buồn.

Đỗ Lập An tiến tới trước mặt Văn Trạch Tài, im lặng nhìn xoáy vào đối phương hai giây rồi mới nhàn nhạt cất lời: “Văn thanh niên trí thức, tới phiên anh.”

Dứt lời, anh ta quay người bỏ đi. Cái bóng lưng thẳng tắp, cực kỳ kiêu căng và ngạo mạn, như thể muốn tuyên bố với mọi người rằng tôi đây thừa năng lực đè bẹp tất cả. Vị trí nhân viên nhà sách chắc chắn sẽ thuộc về Đỗ Lập An tôi!

Văn Trạch Tài nhấc chân, bước từng bước tự tin, tiến vào bên trong.

Đích xác hiệu sách không nhỏ, tuy chỉ có một cửa ra vào nhưng diện tích bên trong phải ngang bằng một căn nhà ba gian. Mặc dù to rộng là thế nhưng cả không gian không có bất cứ một vật dụng nào khác mà được ken đầy bởi những dãy kệ cao hơn đầu người, được xếp san sát với nhau. Bên trên mỗi kệ để cơ man nào là sách vở, tài liệu. Đáng tiếc, chúng quá lộn xộn và hỗn độn, nhìn cực kỳ rối mắt.

Bước thêm vài bước, Văn Trạch Tài phát hiện ra sâu bên trong còn rất nhiều kệ trống, chả trách người quản lý lại gấp rút tuyển nhân viên tới vậy.

Quản lý hiệu sách là một người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, bề ngoài trắng trẻo, bảnh bao, thân hình khá đầy đặn, bụ bẫm, nhìn chung rất có phúc tướng. Bên cạnh đó, giọng nói cũng trầm ấm, nhu hoà. Có thể thấy, ấn tượng ban đầu không hề giống với ông sếp khó tính trong lời miêu tả của Điền đội trưởng trước đó.

Không những vậy, Văn Trạch Tài còn phát hiện người đàn ông trước mặt rất có số đào hoa, xem chừng diễm phúc cũng không ít đâu nha.

Văn Trạch Tài hơi mỉm cười, chủ động giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi tên Văn Trạch Tài, là thanh niên trí thức trực thuộc đội sản xuất Lợi Hoà, năm nay 27 tuổi, đã tốt nghiệp Cao trung.”

“Chào cậu, tôi họ Vương.” Người quản lý cười ôn hoà rồi chỉ về phía kệ sách ngay trước mặt mình: “Không cần dông dài nhiều lời vô nghĩa. Bằng thời gian ngắn nhất cậu hãy sắp xếp lại toàn bộ ngăn kệ kia theo ý muốn bản thân. Sau đó giải thích cho tôi nghe vì sao lại bố trí như vậy.”

“Dạ được.” Văn Trạch Tài thoải mái nhận lời ngay.

Anh tiến lên hai bước, thong thả đưa mắt quan sát một lượt. Đầu tiên, bề mặt kệ không hề có một hạt bụi nào, rất sạch sẽ. Thứ hai, chiếm số lượng nhiều nhất là những tuyển tập thơ và sách văn học lịch sử. Hơn nữa, chúng đã được phân loại chính xác đâu ra đấy.

Quả nhiên là Đỗ Lập An có khác, cũng có tư duy ra phết đấy chứ. Chỉ có điều Văn Trạch Tài không thích cách sắp xếp này. Vậy nên anh trực tiếp xắn tay áo, nhanh chóng bắt tay vào việc.

Cách đó không xa, bên ly trà xanh mướt, bốc khói nghi ngút, quản lý Vương nhắm nghiền mắt, say mê ngân nga bài hát ca ngợi Tổ quốc, ngón tay còn nhè nhẹ gõ nhịp lên bàn. Rất tự tại, rất nhàn nhã, ai không biết chắc sẽ tưởng anh ấy đang nghỉ trưa chứ không phải đang chủ trì một buổi phỏng vấn tuyển lựa nhân viên.

Rõ ràng từ đầu tới giờ đã loại không biết bao nhiêu ứng viên nhưng quản lý Vương không vội, cũng chẳng áp lực. Thậm chí còn chả thèm quan tâm Văn Trạch Tài làm như nào, có đúng ý

mình hay không. Anh cứ ngồi đó ung dung thảnh thơi, thi thoảng hí mắt kiểm tra đồng hồ rồi lại nhắm vào, tiếp tục nghêu ngao giai điệu yêu thích.

Chưa đầy mười phút đồng hồ sau, Văn Trạch Tài đã hoàn thành nhiệm vụ.

Anh đứng sang một bên, chụm hai chân thành hình chữ V, hơi cúi người về phía trước, vươn tay làm động tác mời: “Quản lý, xin mời kiểm tra.”

Thật ra anh cũng không chắc tư thế này có thực sự đúng chuẩn hay không, vì nhỏ đến lớn đã làm nhân viên phục vụ bao giờ đâu mà biết. Nhưng không biết cũng không sao, chỉ cần tỏ ra lễ phép và lịch sự là nhất định ăn điểm.

Nghe tiếng gọi, quản lý Vương từ từ mở mắt, ngẩng đầu chăm chú đánh giá. Ồ, giá sách lúc này đã thay đổi hoàn toàn. So với cách phân chia theo thể loại và tên tác giả của Đỗ Lập An ban nãy thì hiển nhiên anh có hứng thú với cách làm này của Văn Trạch Tài hơn. Rõ ràng, Văn Trạch Tài đã phá bỏ nguyên tắc cũ kỹ, thường được áp dụng tại hầu khắp các thư viện và nhà sách lớn nhỏ. Thay vào đó, anh ta dựa vào thứ tự lịch sử. Với cách thức này, kể cả một người không thông thạo lịch sử cũng dễ dàng đoán biết được cuốn nào viết về giai đoạn nào, từ đó giúp rút ngắn thời gian cũng như nâng cao tỷ lệ tìm kiếm chính xác.

Và đây cũng chính là cách sắp xếp yêu thích của Văn Trạch Tài. Bởi vì anh nhìn ra được quản lý Vương không phải kiểu người khuôn phép, bảo thủ, có thể chấp nhận cái mới nên anh đã mạnh dạn sáng tạo theo ý mình.

Mặc dù ưng cái bụng rồi đấy nhưng anh Vương chưa vội bộc lộ thái độ. Anh nâng tay nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi cất tiếng hỏi: “Tại sao anh lại phân chia theo cách này?”

Văn Trạch Tài đứng thẳng lưng, từ tốn giải thích: “Ở nhà, tôi luôn thích bài trí tủ sách của mình theo cách này. Nó rất tiện lợi cho việc quản lý và tìm kiếm. Cho dù một người bạn tình cờ ghé chơi cũng có thể dễ dàng nhìn ra dụng ý trong việc sắp xếp. Giả dụ anh ta có ngẫu nhiên rút ra một cuốn thì sau đó cũng sẽ tự giác trả về đúng vị trí ban đầu. Tôi khỏi mất công chỉnh sửa lại.”

Nghe xong, quản lý Vương không hỏi thêm, cũng chả bình luận gì, chỉ đơn giản là “Ừ” một tiếng rồi lại tiếp tục nhắm nghiền mắt, chìm đắm vào thế giới của bản thân.

Văn Trạch Tài nhướng mày, nhưng không có ý định rời đi mà anh muốn xem xem vị này tính làm gì.

Ước chừng một phút sau, quản lý Vương vẫn ngồi bất động tại chỗ, không nhúc nhích, không mở miệng nói chuyện. Song, Văn Trạch Tài đã nắm bắt được ý tứ, anh tiếp tục sắp xếp lại những kệ sách ở phía sau.

Nghe tiếng lịch kịch, quản lý Vương mở bừng mắt, khoé miệng hiện rõ nụ cười hài lòng: “Cuối cùng cũng kiếm được một người thông minh, lanh trí.”

Kỳ thực từ đầu buổi đến giờ, anh áp dụng bài thi này cho tất cả các ứng viên. Và đa số bọn họ đều thực hiện y chang nhau đó là hối hả dùng tốc độ nhanh nhất để xếp sách, kế đến là hấp ta hấp tấp trình bày nguyên nhân. Nhưng rồi thấy anh im lặng không nói tiếng nào thì tự cho rằng bản thân đã bị loại, im lặng xoay người ra khỏi cửa.

Chỉ có thằng nhóc Đỗ Lập An là kiên nhẫn hơn cả, nó đứng lỳ tại chỗ như kiểu muốn so gan với anh vậy, tiếc rằng nó không làm gì hết mà cứ đứng im tại đó, giương mắt nhìn chằm chằm. Và lẽ dĩ nhiên, thằng đứng chắc chắn thua thằng ngồi rồi. Sau cùng, có lẽ vì mỏi chân hoặc vì nản chí nên nó cũng lặng lẽ ra về như đám người trước.

Văn Trạch Tài vừa thoăn thoắt sắp xếp vừa nói lớn: “Ưu điểm lớn nhất của tôi là thông minh hơn người mà lại.”

Haha, cái thằng nhãi này, không có tí khiêm tốn nào hết, quản lý Vương cười vang: “Tiền lương là 30 đồng một tháng. Cậu có trách nhiệm quản lý hết thảy mọi thứ trong cửa hàng này. Nếu

thiếu món nào cậu phải bồi thường theo giá niêm yết. À, bên trong có một gian phòng nhỏ, nếu thích thì cậu ở luôn tại đây cũng được.”

Trời, ông chủ xông xênh quá, những 30 mươi đồng một tháng là ngang bằng với lương công nhân nhà máy rồi, quá đã! Văn Trạch Tài hớn ha hớn hở ra mặt.

Chỉ có điều ngủ lại đây thì không được, anh không yên tâm để Tú Phương và Hiểu Hiểu ở nhà một mình, lỡ đâu đêm hôm khuya khoắt xảy ra chuyện gì bất trắc thì sao? Một phụ nữ một trẻ em làm sao ứng phó nổi? Thế nên ban ngày thì sao cũng được nhưng ban đêm bắt buộc phải có người đàn ông trong nhà.

Như vậy, cuộc tuyển lựa tới đây xem như kết thúc. Bắt đầu từ 7 rưỡi sáng mai, Văn Trạch Tài sẽ chính thức đi làm.

Ban nãy, lúc anh bước vào vẫn còn rất đông người xếp hàng đợi bên ngoài nhưng khi anh bước ra lại chẳng thấy bóng dáng ai. Chắc quản lý Vương đã thông báo cho họ giải tán rồi.

Văn Trạch Tài lững thững rời đi nhưng bước chân dường như nhẹ nhàng, vui tươi hơn hẳn. Tất nhiên rồi, mới được ứng trước 10 đồng tiền lương mà lại, không vui sao được.

Có nhiều tiền quá, biết làm gì bây giờ nhỉ? À, đúng rồi, mua thịt! Và thế là Văn Trạch Tài đi thẳng tới tiệm thịt trong Cung Tiêu Xã, oai phong hô lớn “Ông chủ, cắt cho tôi hai cân!”

Vì không có tem phiếu nên giá thành đắt một chút, hai cân thịt mỡ tốn hơn ba đồng lận.

Mà kể ra cũng may, chẳng hiểu linh tính thế nào sáng nay trước khi ra khỏi nhà anh lại khoác thêm cái sọt tre thế nên bây giờ mới có cái mà đựng đồ chứ không thì chẳng biết mang về làm sao.

Sau khi bỏ miếng thịt vào sọt, Văn Trạch Tài nhờ một người quen để ý giúp còn mình thì len lỏi xếp hàng mua thêm một cân đường và bốn hộp dầu ngao (1). Có điều Văn Trạch Tài hơi lấn cấn vì giá quá rẻ, có bảy xu một hộp thì không biết chất lượng như nào nhỉ? Mà ngặt nỗi Cung Tiêu Xã chỉ bán duy nhất loại này, chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

[(1) Dầu ngao: Ngao được phát âm là "Gala" trong phương ngữ Sơn Đông. Dầu ngao là một loại sản phẩm chăm sóc da nhờn được chiết xuất từ vỏ ngao tự nhiên, có tác dụng dưỡng ẩm cho da và ngăn ngừa tình trạng khô da.]

Thôi thì méo mó có còn hơn không, tuy giờ mới là đầu hạ nhưng tiết trời khá hanh khô, mua cái này cho Tú Phương thoa mặt, thoa tay chắc cũng sẽ dễ chịu phần nào.

Vị chi buổi mua sắm hôm nay tốn tổng cộng bốn đồng, như vậy là còn dư lại sáu đồng, mang về cho vợ thôi, Văn Trạch Tài vui vẻ dẹp đường hồi phủ. Chà, phải tăng tốc lên mới kịp vì chiều này còn hẹn đưa Đại Phi qua gặp cha vợ bàn công chuyện nữa.

Lúc anh bước vào sân nhà cũng vừa hay Điền Tú Phương đón Hiểu Hiểu tan học về tới. Lịch học của bọn nhỏ khá nhàn, ngày nào nhiều thì bốn tiết còn ít chỉ có hai tiết thôi. Hơn nữa Triệu Ái Quốc vừa bị sa thải, trường học thiếu giáo viên cho nên các bạn nhỏ càng được về sớm.

Văn Trạch Tài hào hứng khoe với vợ: “Công việc cha giới thiệu anh được tuyển rồi, lương tháng 30 đồng, ăn uống thì mình tự túc. Nếu hôm nào vội quá có thể ngủ tại cửa hàng.”

Vừa nói anh vừa luôn chân luôn tay xếp đồ đạc lên bàn, thuận tiện đẩy luôn bọc kẹo tới trước mặt Hiểu Hiểu. Tức thì, bé con há hốc miệng như thể không dám tin vào điều trước mắt…trời ơi, cả một bọc to đùng luôn…từ nhỏ tới lớn nó chưa từng nhìn thấy nhiều kẹo như thế bao giờ… Không chỉ Hiểu Hiểu mà Điền Tú Phương cũng mừng vui hết sức, nhưng khi thấy nào là thịt, nào là kem dưỡng da lần lượt được bày lên mặt bàn, sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô hốt hoảng hỏi: “Anh…anh lấy tiền ở đâu?”

Biết vợ lại hiểu lầm, Văn Trạch Tài vội vàng giải thích: “Là quản lý Vương ứng trước tiền lương cho anh. Hôm nay mua cả thảy hết 4 đồng, còn dư 6 đồng anh không hề tiêu linh tinh gì cả, vẫn còn nguyên đây này, em cất vào tủ đi. À, chỗ này có bốn hộp dầu ngao, em giữ lên hai hộp để dành dùng dần, còn lại tặng mẹ và chị cả mỗi người một hộp.”

Ôi thôi chết, mình nghi oan cho anh ấy rồi, Điền Tú Phương cảm thấy áy náy và ân hận vô cùng, cô cắn môi lúng ta lúng túng, mãi sau mới lí nhí nói được câu xin lỗi: “Em…em xin lỗi anh, là em nghĩ sai cho anh…”

Văn Trạch Tài cười xoà, tu ừng ực cạn cốc nước rồi nói: “Không sao đâu, trước đây anh khốn nạn quá mà, người khác chắc chắn cũng sẽ suy nghĩ giống em thôi. Đừng lo lắng, anh không để bụng đâu.”

Sợ chồng giận, Điền Tú Phương luống cuống giải thích: “Không phải…tại hôm nay anh Tôn cũng đi lên thị trấn, chả biết thế nào mà làm rớt mất mười đồng, bây giờ đang chạy loạn khắp nơi hỏi xem có ai nhặt được không…”

Văn Trạch Tài chắt lưỡi: “Chả trách lúc nãy đi ngang Tôn gia thấy thím Tôn bưng mặt khóc rưng rức. Chà, những 10 đồng cơ mà, xót ruột phết đấy!”

Chẳng nói đâu xa, ngay như Văn Trạch Tài đây thôi, đến một hào anh còn chả dám lãng phí, huống chi những 10 đồng bạc. Lỡ may rớt mất thì cũng tiếc đứt ruột chứ chẳng chơi.

“Anh nói phải…” Điền Tú Phương khẽ thở dài thương cảm cho nhà hàng xóm, nhưng khi nhìn lại chỗ đồ mà anh chồng mới mang về, cô càng đau lòng gấp bội: “Sao anh mua nhiều thế?!”

Văn Trạch Tài cười trừ: “Nhiều đâu, có mỗi ba món thôi mà. Đợi anh kiếm được nhiều tiền, anh sẽ mua thịt cho Hiểu Hiểu ăn mỗi ngày.”

Nói rồi, anh mở bọc, bóc một viên kẹo cho con gái.

Hiểu Hiểu thích thú bỏ tọt vào miệng. Ôi, ngon tuyệt cú mèo, cô bé híp mắt thưởng thức viên kẹo ngọt ngào. Lát sau, không biết suy nghĩ thế nào, Hiểu Hiểu liền mon men chui vào lòng cha nũng nịu xin xỏ: “Cha ơi, có thể cho con xin thêm hai viên nữa không?”

“Tất nhiên là được chứ.” Văn Trạch Tài cười khà khà, rất hào phóng bốc một nắm to đùng.

Điền Tú Phương hết hồn, đang định lên tiếng can ngăn thì Hiểu Hiểu đã vội xua tay nói trước: “Không không, con không cần nhiều vậy đâu. Chỉ cần 2 viên cho anh Đại béo và Nhị béo mỗi người 1 viên thôi ạ.”

“Ngoan lắm!” Văn Trạch Tài dịu dàng xoa đầu khen ngợi con gái.

Kế đến, anh quay sang căn dặn vợ: “Lát em đi mời cha mẹ với anh chị cả tối nay sang nhà mình ăn cơm nhé. Chỗ thịt anh mới mua về em cắt ra xào hết đi. À, hôm bữa em mua trứng của thím nào ấy nhỉ, tí em ghé mua thêm mấy quả cho có món nọ món kia.”

Điền Tú Phương răm rắp gật đầu tỏ ý đã nhớ. Lúc này đây cô không thể nào diễn tả cảm xúc của mình, cô vui vì chồng kiếm được công việc và còn vui hơn nữa khi anh chủ động mời cha mẹ sang ăn cơm. Lần gần nhất cha mẹ sang đây dùng bữa là khi nào nhỉ…quả thực, cô không tài nào nhớ nổi nữa, chắc có lẽ đã lâu lắm lắm rồi!

Nhanh gọn xử lý xong bữa trưa, Văn Trạch Tài liền đi gọi Đại Phi rồi hai anh em thẳng tiến tới Điền gia.

Sau khi hay tin con rể đã được nhận vào làm tại hiệu sách, Điền đội trưởng vỗ đùi đen đét, liên tục gật đầu nói “Tốt tốt tốt!”

Chà, nếu kể từ đây nó chịu chí thú làm ăn rồi sửa đổi tình tính, biết thương vợ thương con thì cuộc sống sau này của Tú Phương và Hiểu Hiểu không phải lo nghĩ gì nữa rồi. Càng nghĩ, ông Điền càng phấn khởi ra mặt. Và có lẽ vì tâm trạng tốt nên rất dễ thương lượng, Triệu Đại Phi chẳng cần nhiều lời cầu xin đã có thể dễ dàng nhận được cái gật đầu chấp thuận của Điền đội trưởng.

Tất nhiên ông đội trưởng đồng ý là một chuyện nhưng Triệu Đại Phi vẫn phải tự thân vận động, đi tìm xem có ai chịu nhượng lại đất cho mình không. Riêng vấn đề này thì Văn Trạch Tài chịu chết, không thể nào giúp được bởi lẽ anh làm gì có miếng đất nền nào đâu.

Tuy nhiên Triệu Đại Phi đã có sẵn dự tính rồi. Sau khi xong việc ở Điền gia, cậu tủm tỉm đi về Vương gia tìm Vương Thủ Nghĩa. Đại gia đất cát ở đây chứ còn ở đâu nữa!

Buổi tối, cả Điền gia nô nức kéo nhau sang bên này. Tất nhiên mọi người không đi tay không, bà Điền cầm theo năm quả trứng gà còn Ngô Mai thì ôm cả một bó rau xanh non mơn mởn. Tính ra cũng không nhiều nhặn gì nhưng cũng gọi là góp thêm tí thức ăn cho buổi liên hoan thêm phần xôm tụ.

Nhưng bất ngờ thay, vừa tiến vào sân mọi người đã ngửi thấy mùi thịt thơm ngào ngạt.

Thấy hai anh sang, Hiểu Hiểu từ trong nhà chạy ào ra, hào hứng khoe không ngừng: “Anh, tối nay có thịt ăn nhé. Với cả cha em còn mua cả “ường” nữa, ngon ăn lắm.”

Văn Trạch Tài phì cười, khom lưng bế bổng con gái lên, khẽ búng vào cái mũi nhỏ một cái rồi kiên nhẫn sửa lại: “Là kẹo chứ không phải đường. Là ăn ngon chứ không phả ngon ăn. Nhóc ham ăn này, con đã nhớ chưa hả?!”

Hiểu Hiểu cười khúc khích, vội vàng lặp lại những câu cha dạy. Vì cô bé sún mất hai cái răng cửa nên khi nói còn bị lọt gió, nghe rất mắc cười.

Đáng lẽ bình thường là Đại béo, Nhị béo đã lăn ra cười sằng sặc chọc ghẹo em gái rồi, nhưng hôm nay thì khác, hai thằng nhóc chỉ chăm chăm tập trung vào bọc kẹo, chẳng quan tâm chú ý tới vẫn đề xung quanh.

Văn Trạch Tài phóng khoáng phát cho mỗi đứa một vốc tay, nhiều đến độ chính ông Điền cũng phải nhíu mày: “Ít ít thôi, còn chừa cho Hiểu Hiểu ăn với chứ.”

“Dạ, con đã để phần Hiểu Hiểu đây rồi. Cha cứ yên tâm.” Văn Trạch Tài bật cười.

Trong khi ấy, ở dưới nhà bếp, bà Điền và Ngô Mai đang choáng váng đến độ không đứng dậy nổi. Nhìn cái thớt đầy ắp thịt, Ngô Mai nuốt nước miếng ừng ực, một phần vì thèm một phần vì xót tiền: “Trời đất thánh thần ơi, sau mà mua lắm thịt thế này…”

Điền Tú Phương cười xoà: “Hôm nay được quản lý Vương ứng trước tiền lương nên anh ấy muốn mời mọi người một bữa thịnh soạn.”

Nghe vậy, bà Điền cười không khép được miệng: “Haha, cái thằng này, nói sửa là sửa cái một, thật là khiến người khác không kịp thích ứng…”

Kỳ thực Ngô Mai không tin lắm về cái gọi là “lãng tử quay đầu quý hơn vàng”, thế nhưng giờ không phải lúc làm cụt hứng mọi người nên cô liền hùa vào đôi ba câu: “Đúng đúng, mẹ nói rất phải. Vừa rồi thấy dượng út bốc cho hai thằng Béo hai nắm kẹo to đùng, con nhìn còn xót hết cả ruột thế mà dượng ấy chẳng hề chớp mắt lấy một cái.”

Nói tới đây, Ngô Mai liền quay sang phía Tú Phương: “Cô út à, chị nghĩ cô nên khuyên dượng ấy đi, gì thì gì cũng phải tiết kiệm, đừng nên hoang phí quá.”

Bà Điền tán đồng ngay: “Chị con nói đúng đấy, hai vợ chồng còn phải nuôi Hiểu Hiểu ăn học nữa. Vả lại cái mái tranh này cũng nên tu bổ đi thôi. Mấy tháng nữa là tới mùa thu rồi, khi ấy mưa to gió lớn liên miên, không lẽ con định nằm ngủ trên cái giường ướt dầm ướt dề như mọi năm à?!”

Trước đây kinh tế khó khăn, điều kiện thiếu thốn thì không nói làm gì. Giờ Trạch Tài đã có công tác, vậy thì phải cố gắng nâng cao chất lượng cuộc sống chứ.

Điền Tú Phương liên tục gật đầu vâng vâng dạ dạ. Cô lơ đễnh ngước mắt nhìn lên mái nhà, trước đây cứ tưởng sẽ sống lay lắt tạm bợ cho đến hết đời, nào ngờ đâu cũng có một ngày cô bắt đầu biết hy vọng, biết đặt niềm tin vào một tương lai tươi sáng hơn… Trên phòng khách, cánh đàn ông ngồi uống trà, bàn luận về thời tiết mùa vụ, kỹ thuật gieo trồng rồi các chính sách mới được ban hành. Dưới bếp, ba người phụ nữ vừa nhanh tay xào nấu vừa rôm rả tám mấy chuyện vặt vãnh thường nhật. Còn ở ngoài sân là ồn ào náo nhiệt nhất, đám nhóc say mê chơi xe gỗ, chốc chốc lại chạy đến bóc một viên kẹo bỏ tọt vào họng. Công nhận là sướиɠ mê li luôn! Sống mấy năm trên đời hôm nay là lần đầu tiên chúng được ăn kẹo đã đời đến thế. Dượng út muôn năm! Cha muôn năm!

Và có thể nói chưa bao giờ căn nhà nhỏ của vợ chồng Văn Trạch Tài được bao trùm bởi bầu không khí rộn ràng, đầy ắp tiếng cười vui như thế này.

Hôm sau, trời còn chưa sáng Văn Trạch Tài đã phải lọ mọ thức dậy chuẩn bị đi làm.

Trước khi anh ra khỏi cửa, Điền Tú Phương lo lắng dặn với theo: “Anh, trên đường đi nhớ chú ý cẩn thận đấy.”

“Ừ, anh biết rồi!” Văn Trạch Tài gật đầu, vẫy vẫy tay tạm biệt vợ rồi xuất phát lên đường.

Trải qua ngày làm việc đầu tiên, cuối cùng Văn Trạch Tài cũng hiểu vì sao quản lý Vương lại trả lương hậu hĩnh tới vậy. Đúng là ở đời, cái gì cũng có giá của nó cả!