Chương 23

Quản lý Vương quả thực không phí phạm cái chức danh của mình, cả ngày anh ấy chỉ ngồi yên tại cái bàn gỗ kê sát cửa ra vào, đủng đỉnh pha ấm trà rồi ngân nga mấy bài hát hùng hồn ca ngợi cách mạng. Khi nào có khách ghé mượn sách, anh ta mới miễn cưỡng hé mắt, lười biếng lật quyển sổ cái ghi nguệch ngoạc vài chữ cho có. Ngoài ra, hầu như anh ấy chẳng hề động tay làm bất cứ một việc gì khác.

Ngược lại, Văn Trạch Tài bận túi bụi từ sáng sớm tinh mơ. Đầu tiên là quét dọn sạch sẽ toàn bộ cửa hàng, kể cả gian phòng nhỏ phía trong cũng không bỏ sót. Kế đến, anh sắp xếp lại số sách mà ngày hôm qua đã bị khách hàng xáo trộn lung tung beng, cuốn nào đặt sai chỗ thì đặt lại cho đúng, cuốn nào chưa được bày lên kệ thì tìm cho nó một vị trí thích hợp. Tiếp theo đó là công đoạn phủi bụi và lau sạch những cuốn chẳng may bị ố mốc.

Ngoài ra, anh còn một nhiệm vụ quan trọng nữa đó là sao chép lại những tài liệu bị cũ rách, mờ chữ hoặc thiếu trang… Sau đó trình lên cho quản lý Vương kiểm tra. Nếu không có gì thiếu sót thì xếp gọn vào một cái thùng nhỏ. Cứ tích dần từng ngày như thế cho tới khi đầy một thùng thì mang ra bưu điện gửi lên hiệu sách trên thành phố. Ở đó, người ta sẽ giúp mình chuyển tới nhà xuất bản in ấn lại và sẽ gửi ngược trở về cho mình sau khi chỉnh lý hoàn tất.

Kể thì ngắn gọn vài dòng thế thôi chứ thực sự bắt tay vào làm mới biết, có quá nhiều việc không tên chẳng tài nào đếm xuể. Đã thế tí tí lại có khách chạy tới nhờ tìm sách nọ sách kia. Riết rồi Văn Trạch Tài giống y như cái bản đồ định vị, chỉ cần nêu ra tên tác giả hoặc chỉ rõ thể loại thơ ca, lịch sử, y học hay bói toán…là anh có thể ngay lập tức đọc vanh vách khu vực nào, kệ số mấy, tầng thứ bao nhiêu.

Đấy, cả ngày cứ quanh đi quẩn lại như vậy, mệt bở hơi tai nên chẳng thể nào dành được chút thời gian cho việc ôn thi đại học Nhoáng cái đã đến 6 giờ chiều, Văn Trạch Tài thu dọn một lượt rồi khoá cửa ra về. Còn quản lý Vương ấy hả, anh ta đã rời khỏi đây từ nửa tiếng trước rồi. Ngày nào chả vậy, buổi sáng đi trễ nửa tiếng và buổi chiều về sớm nửa tiếng, đều như vắt tranh!

Bước ra khỏi tiệm, Văn Trạch Tài ngước mắt nhìn trời. Càng vào giữa hè thời tiết càng oi bức, giờ này mặt trời còn chưa chịu xuống núi nữa, đúng là “Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, Ngày tháng mười chưa cười đã tối”.

Tận tới khi Văn Trạch Tài đi bộ về đến nhà, trời vẫn chưa tối hẳn.

Điền Tú Phương khéo léo canh chuẩn thời gian nấu nướng đảm bảo chồng vừa về tới là cơm canh cũng sẵn sàng.

“Anh rửa tay rồi vào ăn cơm cho nóng.” Cô tươi cười nói với anh rồi thoăn thoắt bưng mâm lên phòng khách.

“Được, anh vào liền.” Văn Trạch Tài mệt mỏi xoa xoa hai bên bả vai đã mỏi nhừ vì hoạt động liên tục cả ngày trời.

Sau đó anh dắt Hiểu Hiểu đi rửa mặt mũi chân tay rồi cả nhà ngồi vào bàn, vui vẻ dùng bữa tối.

Thế nhưng chưa kịp và miếng nào đã có khách gõ cửa. Người tới không ai khác chính là Đỗ Lập An.

Mắt thấy Điền Tú Phương chuẩn bị đứng dậy lấy thêm bát đũa, Đỗ Lập An liền xua tay ngăn cản: “Ấy ấy không cần đâu, tôi ăn rồi, chỉ là có tí việc muốn hỏi Văn thanh niên trí thức thôi.”

Văn Trạch Tài húp nhanh chén cháo rồi bưng hai cái ghế gỗ ra sân nhường lại không gian phòng khách cho vợ con tiếp tục ăn tối.

Đặt ghế xuống, anh không vội bắt chuyện ngay mà điềm nhiên vắt chân chữ ngũ, từ tốn uống ngụm trà mát lạnh rồi mới thủng thẳng cất lời: “Có chuyện gì hỏi đi?”

Đỗ Lập An không giấu được vẻ tò mò: “Tôi muốn hỏi làm thế nào mà anh lại được chọn?”

À, ra là chuyện này. Văn Trạch Tài đắc ý dạt dào: “Làm thế nào ấy hả? Người thông minh ắt có cách của người thông minh. Nói ra chưa chắc người thường đã hiểu được đâu. Haizz, kể ra thông minh quá cũng chán, chả bao giờ biết cái cảm giác cạnh tranh là như thế nào. Tò mò ghê!”

Nói xong lại còn cố tình lắc lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, trông rất chi là gợi đòn.

Quả nhiên, sắc mặt Đỗ Lập An thoắt cái đen xì xì. Tuy nhiên mục đích tới đây là để khoe khoang nên anh ta nhanh chóng ổn định cảm xúc, ráng vẽ ra nụ cười gượng gạo: “Đích thực Văn thanh niên trí thức là người thông minh, khôn khéo. Nhưng cũng may quản lý Vương không chọn nên tôi mới có cơ hội cống hiến tài năng, góp chút sức lực cho sự nghiệp trồng người, chứ không trường học thiếu thốn giáo viên, các em học sinh bị cắt tiết oan uổng kể ra thì tội nghiệp quá.

Thế thôi, tôi sang đây chủ yếu là nói chuyện vui vui thôi. Giờ cũng đã trễ rồi, tôi về trước đây, không làm phiền gia đình nghỉ ngơi nữa. Chào nhé!”

Nói xong, Đỗ Lập An đứng dậy đi ngay.

Văn Trạch Tài cau chặt mày, ủa cái thằng nhãi này, không lẽ nó sang đây chủ yếu là để thị uy với mình? Xì, đúng là rảnh hơi!

Anh mau chóng tiến ra đóng cổng rồi quay vào phòng ngủ, leo lên giường vươn vai giãn gân giãn cốt. Chà, ngày hôm nay mệt quá rồi, phải đánh một giấc no say lấy lại sức mới được.

Vì đã có chỗ làm ổn định nên Văn Trạch Tài không cần tham gia cấy cày. Xét thấy mức lương hiện tại tương đối ổn, thừa sức trang trải sinh hoạt phí cho một nhà ba người nên anh định bảo vợ nghỉ ở nhà luôn chứ công việc đồng áng quá mức nặng nhọc mà cô ấy lại chẳng khoẻ khoắn hơn ai.

Thuở nhỏ, vốn đã yếu ớt hơn các bạn đồng trang lứa. Sau khi lấy chồng, trải qua mấy năm trời sống trong cảnh dày vò, cam chịu trăm đắng ngàn cay, vừa cực thân vừa mệt tâm, sức khoẻ Điền Tú Phương giảm sút rõ rệt. Tuy may mắn không mắc phải bệnh tình nghiêm trọng nhưng bệnh vặt thì không thiếu, hễ trái gió trở trời là đau chỗ nọ, nhức chỗ kia hoặc cảm mạo, ho sốt ngay.

Mặc dù vậy Điền Tú Phương chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ. Ngày khoẻ cũng như ngày bệnh, cô ấy luôn tất bật làm hết việc nọ đến việc kia, chăm lo miếng cơm hớp nước cho chồng cho con. Vì quá hiểu tính vợ nên Văn Trạch Tài chưa đặt vấn đề vội bởi giờ có nói ra chắc gì cô ấy đã chịu nghỉ. Thôi thì cứ tìm một công việc khác thay thế rồi báo cô ấy sau cũng được.

Vấn đề này có lẽ phải nhờ quản lý Vương, vì anh ấy quan hệ rộng, quen biết nhiều, tìm một công việc chỉ là chuyện trong tầm tay.

Ngày hôm sau tới chỗ làm, vừa lướt thoáng qua Văn Trạch Tài đã phát hiện sắc thái trên gương mặt quản lý Vương có sự đổi khác rõ rệt. Anh tiến lại gần cười hỏi: “Anh Vương, hôm nay trông tươi tỉnh quá nhỉ, có hẹn với người đẹp đúng không?”

Người đẹp? Quản lý Vương thoáng bất ngờ, mất một lúc sau mới sực nhớ ra quả thực mấy ngày trước mình có gặp một cô gái, mà phải công nhận cô ấy xinh đẹp thật. Nghĩ tới đây, trong đầu chợt loé lên sáng kiến, quản lý Vương liền giờ tay vẫy vẫy Văn Trạch Tài: “Này chú em, hình như

bữa trước chú bảo chú có hứng thú nghiên cứu Chu Dịch phải không? Lại đây xem giúp anh một quẻ coi anh và cô ấy có đến được với nhau không.”

Hễ nhắc tới vấn đề này là phiền hết cả người. Kỳ thực anh nào phải trai ế, bạn gái có cả tá chứ chẳng ít, thế nhưng dắt ai về mẹ cũng lắc đầu chê không xứng đôi vừa lứa, không môn đăng hộ đối, thế mới nản chớ. Riết rồi anh đâm ra lười, chẳng còn thiết tha yêu đương, mẹ thích ai thì đi mà chọn. Nhưng không ngờ tốc độ của bà nhanh tới vậy, mới mấy ngày đã tìm được một cô, nhìn cũng xinh gái, ngoan hiền, con nhà gia giáo có điều kiện. Chỉ có điều hình như cô ấy không có cảm tình với mình thì phải. Đáng lẽ anh cũng chẳng để ý lắm đâu nhưng hôm nay Văn Trạch Tài mở lời trước nên anh cũng thuận miệng hỏi luôn.

Rất tiếc anh không biết rằng mình đã trúng kế của Văn Trạch Tài mất rồi.

Đúng vậy, vì đoán trước sẽ có ngày hôm nay nên dạo gần đây Văn Trạch Tài liên tục bóng gió về việc xem bói, đoán mệnh. Haizz, hết cách rồi, tại nghèo quá nên phải tranh thủ kiếm thêm khoản nọ khoản kia chứ anh nào muốn bẫy ai bao giờ. Kiếp trước, khách khứa xếp hàng nườm nượp không có thời gian mà tiếp, kiếp này lại phải đi mồi chài từng người một. Nghĩ mà rớt nước mắt!

Nghe quản lý Vương chủ động hỏi, Văn Trạch Tài mừng húm nhưng vẫn cố bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể: “Nếu anh đã hỏi thì tôi đây xin được nói thẳng. Hôm nay anh đừng nên đi gặp cô ấy thì hơn.”

Đã chuẩn bị thoả đáng cả rồi, giờ lại bảo không đi. Thế là thế nào? Quản lý Vương hết sức sửng sốt: “Ý anh là gì?”

Văn Trạch Tài từ tốn giải thích: “Hôm nay 16 Đinh Hợi lại rơi trúng sao Nữ Thổ Bức (1) là ngày đại hung.

[(1) Sao Nữ hay còn gọi là Sao Nữ Thổ Bức: là chòm sao thuộc Huyền Vũ ở phương Bắc, cung Tú, cầm tượng (tướng tinh) con Dơi, có ngũ hành Thổ thuộc Thổ Tinh, chủ trì ngày thứ 7, là sao xấu (hung). Sao Nữ chủ về hao tiền tốn của, bất lợi sinh đẻ, dễ bị lừa lọc.]

“Sao Nữ coi mắt sự khó an.

Anh em như sói cọp tương tàn.

Hôn nhân chôn cất không dùng được.

Lìa quê tay trắng sống lang thang”.

Thêm vào đó, anh tuổi Sửu, ngày hôm nay cũng đồng thời phạm xung rất dễ vướng phải trở ngại, đả kích. Vậy nên nếu hai người cố tình gặp gỡ chẳng những sự không thành mà khả năng cao sẽ xảy ra huyết quang tai ương.”

Mặc dù nói quản lý Vương có số đào hoa nhưng đa phần là đào hoa thối, mau nở mau tàn, rất hiếm mối có thể đơm hoa kết trái, đi tới kết quả cuối cùng.

Thoạt đầu quản lý Vương ngỡ ngàng vô cùng, thậm chí còn có chút hoang mang, sợ hãi nhưng càng nghĩ anh càng cảm thấy nực cười: “Haha, chú em phán nghe nguy hiểm quá khiến anh đây sợ run cả tim. Tiếc rằng anh chẳng tin mấy cái bói toán này đâu. Thôi thôi, anh về trước đây.

Chú trông hàng tiếp đi nhé, chắc khoảng 5 rưỡi đóng cửa nghỉ được rồi, hôm nay có vẻ ít khách.”

Nói đoạn, quản lý Vương cười cợt rời đi. Còn lâu anh mới tin dăm ba lời đoán mò vô căn cứ.

Trước giờ mấy ông thầy bói chuyên môn nghiêm trọng hoá vấn đề hòng hù doạ những kẻ nhát gan, yếu bóng vía. Ôi xời, mấy cái mánh mung đó anh còn lạ gì, toàn kiểu học lỏm vài câu trong sách xong mang đi loè thiện hạ. Mà đối với anh thì ngoài sách lịch sử ra, anh tuyệt đối không tin bất cứ sách vở nào khác. Thậm chí ngay trong thể loại lịch sử cũng phải chọn lọc kỹ càng, không phải bạ sách nào cũng đọc. Bởi ngày xưa có rất nhiều hoạn quan cố tình bịa đặt, xuyên tạc, loan truyền những thông tin thất thiệt nhằm bôi nhọ các triều đại phong kiến. Thế nên người đọc phải cực kỳ sáng suốt để nhìn nhận và đánh giá vấn đề.

Nghe tiếng lịch kịch ngoài cổng lớn, bà Vương vội vàng tiến ra, trừng mắt khẽ mắng: “Sao giờ này mới về hả? Người ta đã tới được một lúc rồi kìa, mau vào đi.”

Quản lý Vương chỉ cười trừ không nói gì, anh đứng trong sân sửa sang lại quần áo cho thẳng thớm, điều chỉnh lại nét cười đúng chuẩn công tử hào hoa phong nhã rồi mới đĩnh đạc tiến vào nhà chính.

Nhưng xui thay, ngay khi vừa đối diện với người đẹp, còn chưa kịp mở miệng nói tiếng nào thì cái đôi dép dưới chân bỗng nhiên như bị bôi mỡ khiến anh trượt một đường dài, cả người lao thẳng về phía đối phương.

Một giây trước khi đập mặt vào thành ghế gỗ, anh nhìn thấy cô ấy sợ xanh mặt, hét lên một tiếng thất thanh rồi nhảy dựng sang bên cạnh né tránh.

Kế đó… anh không còn biết trời trăng gì nữa, đầu óc ong ong, lỗ tai lùng bùng, chỉ nghe loáng thoáng có tiếng ai đó gọi tên mình…Trong cơn mơ hồ, anh cố hé mắt nhìn xuống…ối giời ơi máu…máu từ mũi không ngừng nhỏ xuống đọng thành một vũng đỏ chói… Đợi tới khi anh được người nhà đỡ lên giường, hồn vía quay trở về thì người đẹp cũng đi mất rồi.

Bà Vương ngồi cạnh giường vừa chăm con trai vừa ghét bỏ ra mặt: “Con bé sợ chạy mất dép luôn. Mà mẹ chẳng hiểu anh làm sao nữa, đang yên đang lành lại bổ nhào vào con nhà người ta, chả ra thể thống phép tắc gì cả…”

Đến nước này rồi quản lý Vương còn giải thích gì được nữa. Anh im lặng đỡ trán, lơ đãng nhớ lại lời Văn Trạch Tài đã nói lúc chiều. Công nhận là khớp 100%, vừa hỏng việc vừa đổ máu. Bực mình thật đấy!

Thao thức cả một đêm, sáng hôm sau quản lý Vương quyết định thay quần áo đi làm sớm hơn thường lệ.

Thế nên lúc Văn Trạch Tài bước vào hiệu sách đã thấy anh Vương ngồi lù lù ở đó với cái mũi đỏ lựng, sưng vù. Song, Văn Trạch Tài cũng không lấy gì làm ngạc nhiên mà chỉ tủm tỉm hỏi: “Anh Vương, chảy máu nhiều không?”

Thấy Văn Trạch Tài không hề kinh ngạc một chút nào, quản lý Vương lại càng chấn kinh gấp bội. Anh gật gật đầu: “Nhiều lắm, giờ tôi mở miệng nói chuyện còn khó khăn đây này.”

Anh không dám mở rộng biên độ miệng, sợ đυ.ng tới cái mũi rồi máu me lại ồng ộc chảy ra thì chết dở.

Văn Trạch Tài gật đầu, nghiêm túc nói: “Cũng may chỉ bị thương ở mũi. Nhưng sao hôm nay anh tới sớm vậy, không ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ?!”

Nói rồi anh cầm lấy cây chổi, nhanh nhẹn bắt đầu công việc như mọi ngày.

Còn quản lý Vương thì ngồi đực mặt ra đó với trăm ngàn suy nghĩ ngổn ngang. Anh có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng không tài nào cất lời được. Rõ ràng hôm qua mới công khai cười cợt người ta, vỗ ngực kêu không tin, có chết cũng không tin. Giờ mà mở miệng hỏi thì quá bằng tự mình tát mặt mình à?! Xấu hổ chết mất, làm sao bây giờ nhỉ?!

Nhìn quản lý Vương cứ liên tục đưa mắt về hướng này, nhấp nha nhấp nhổm muốn nói lại thôi, Văn Trạch Tài mắc cười lắm nhưng vẫn giả ngu cho tới tận tan tầm.

Dõi mắt theo bóng lưng Văn Trạch Tài rời đi, quản lý Vương cắn chặt răng tự cổ vũ bản thân: “Mình không tin thằng nhóc này thực sự có bản lĩnh!”

Và thế là hai ngày sau, canh đúng giờ nghỉ trưa, quản lý Vương dắt theo một người đàn ông tới hiệu sách. Mà điều đáng nói ở đây chính là người đàn ông này có ngoại hình thảm thương vô cùng, mặt mũi sầu đời như thể chẳng còn thiết sống, lông mày cụp chữ bát, quai hàm chảy sệ, ngay cả khoé mắt lẫn khoé miệng cũng rũ xuống. Kiểu tướng mạo này dân trong nghề kêu là “suy tướng”.

Tuy nhiên, người mang tướng suy không nhất định là người cơ cực, bần cùng, tỷ như anh Vương Đại Hải đây.

Vương Đại Hải chính là em họ của quản lý Vương. Và cũng bởi vì ông trời ban cho cái tướng mạo khắc khổ quá đâm ra tới tận bây giờ vẫn độc thân vui tính, mai mối khắp nơi cũng chẳng tài nào kiếm được vợ. Bởi gặp gỡ ai người ta cũng chê anh mặt mũi hãm tài, có chết cũng không bằng lòng kết tóc se duyên.

“Tôi nghe anh họ bảo anh rất giỏi thuật Chu Dịch, cho nên hôm nay tới đây muốn nhờ anh xem giúp một quẻ.”

Lúc nói ra mấy lời này, Vương Đại Hải còn cố tình trợn mắt nhăn mày, trông lại càng xấu xí gấp bội.

Thế nhưng Văn Trạch Tài không hề tỏ ra sợ hãi như phần đông những người khác, anh thản nhiên mời Vương Đại Hải ngồi xuống ghế. Sau đó pha ba ly trà xanh rồi mới thong thả tiếp chuyện.

Cũng may buổi trưa Văn Trạch Tài chỉ ăn đơn giản cháo trắng và dưa muối, vừa nhanh vừa gọn.

Hơn nữa lúc này cũng vắng khách thành ra mấy anh em tha hồ trò chuyện.

Nếu là người khác, khi được khen chắc chắn sẽ khiêm tốn vài phần nhưng Văn Trạch Tài thì không, anh thẳng thắn gật đầu thừa nhận ngay: “Đúng thế, tôi rất tinh thông Chu Dịch. Anh nói đi, anh muốn tính cái gì?”

Vương Đại Hải khẽ thở dài: “Nhân duyên và sự nghiệp.”

Hôm nay tới đây, Vương Đại Hải mặc một bộ quần áo rách rưới vá chằng vá đυ.p, cộng với vẻ mặt chán chường sẵn có, nhìn anh không khác gì những người cùng khổ.

Thế nhưng Văn Trạch Tài lại nói: “Tuy rằng anh mang tướng suy nhưng đốt ngón tay thon dài, dái tai lớn, nhân trung cao và rộng. Hơn nữa, anh là người cần cù, chịu khó lại có quý nhân phù trợ nên đời này định sẵn không thiếu tài lực…”

“Khoan đã” Chưa đợi Văn Trạch Tài nói hết câu, quản lý Vương đã gấp gáp ngắt lời, anh trỏ trỏ vào cậu em họ rồi nhăn mặt hỏi: “Nhìn cái bộ dáng bần hàn này của nó mà chú nói là không thiếu tài lực ấy hả?”

Văn Trạch Tài nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là không thiếu. Thậm chí tiền đồ của anh ấy còn sáng sủa hơn anh một chút. Quản lý Vương à, tuy đời này của anh khá thuận buồm xuôi gió nhưng anh lại không đủ can đảm, không dám mạo hiểm cho nên chỉ có thể hưởng chút lộc nhỏ mà thôi.”

Nghe tới đây, quản lý Vương nghẹn ứ, đích xác là anh không thể so với người em họ này rồi.

Còn Vương Đại Hải thì phá lên cười ha hả, không những thế còn vươn tay vỗ vỗ vài cái lên bả vai quản lý Vương: “Anh họ, công nhận anh nhát gan thật.”

Nói rồi anh ta hất hàm về phía Văn Trạch Tài: “Chú em, nói tiếp đi.”

Văn Trạch Tài lấy ra ba đồng xu đưa cho Vương Đại Hải: “Anh cầm chặt trong lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ về chuyện hôn nhân. Khi đã nghĩ kỹ thì thả xuống bàn.”

Vương Đại Hải răm rắp làm theo. Quản lý Vương ngồi bên cạnh nín thở quan sát.

Ước chừng nửa phút sau, Vương Đại Hải mở bừng mắt, xoè tay hất ba đồng xu xuống bàn.

“Leng Keng….”

Ba đồng xu không hoàn toàn xếp chồng lên nhau mà đồng nọ gá lên đồng kia, vô tình tạo thành một vòng tròn khép kín.