Chương 24

Quẻ này cực kỳ hiếm gặp, thậm chí có thể nói là hiếm trong hiếm. Ngoài ra nó còn một tên gọi khác là “quẻ huỷ” ý chỉ huỷ bỏ, phá đi làm lại. Bởi vậy cho nên hầu hết các thầy bói khi đυ.ng trúng trường hợp này sẽ yêu cầu người xem gieo lại, vì đơn giản là họ không thể tính ra được.

Nhưng Văn Trạch Tài không giống những thầy bói thông thường, mà hiển nhiên là anh cao tay hơn họ.

Anh chỉ vào quẻ tượng, mạch lạc giải nghĩa: “Trong đời này anh sẽ có ba người vợ. Người thứ nhất hiền huệ, phóng khoáng, giỏi tề gia nội trợ, quán xuyến việc nhà . Người thứ hai yếu đuối, không có chủ kiến, chỉ biết ỷ lại dựa dẫm vào người khác. Người thứ ba thông minh hơn cả, nhưng tham vọng cũng lớn không kém. Tuy nhiên cô ấy sẽ là người kề vai sát cánh giúp đỡ anh tạo dựng cơ nghiệp.”

Ba vợ?

Vương Đại Hải và quản lý Vương trợn mắt quay sang nhìn nhau.

“Cưới những ba vợ? Tức là hai người vợ đầu…” Tuy quản lý Vương chỉ nói lưng chừng nhưng những người có mặt ở đây đều hiểu cả.

Ngay lập tức, Văn Trạch Tài lắc đầu phủ nhận: “Không chết mà là ly hôn.”

Vương Đại Hải há hốc miệng, rối rít phân bua: “Tôi đâu phải loại đàn ông lăng nhăng bay bướm, sao có thể ly hôn nhiều thế được?”

Văn Trạch Tài tiếp tục lắc đầu: “Tuy rằng anh không lăng nhăng, nhưng tâm trí anh dồn hết vào công việc, không đặt để ở gia đình vợ con.”

Lời này có nghĩa là hai người vợ trước thuộc hình mẫu phụ nữ gia đình nên không thể chấp nhận một người chồng đi biền biệt cả ngày lẫn đêm. Chỉ có người vợ thứ ba là cùng chung lý tưởng, cùng chung chí hướng, một lòng phấn đấu vì sự nghiệp nên mới có thể chung sống bên Vương Đại Hải tới già.

Càng nghe Vương Đại Hải càng cau chặt mày. Văn Trạch Tài nói anh coi trọng công việc, cái này rất chính xác không có gì phải bàn cãi. Thế nhưng lấy tận ba cô vợ thì quá hoang đường, quá phi lý. Vương Đại Hải không tin, có chết cũng không tin!

Trước thái độ nghi ngờ của đối phương, Văn Trạch Tài không những không tức giận mà vẫn thản nhiên mỉm cười: “Tôi nói là dựa vào quẻ tượng còn tin hay không tuỳ thuộc ở anh thôi. Thế nhưng nội trong năm nay anh sẽ kết hôn với người vợ đầu tiên.”

Quản lý Vương phản ứng nhanh nhất, anh ngỡ ngàng kéo vai Vương Đại Hải hỏi lấy hỏi để: “Có đối tượng rồi?”

Vương Đại Hải giãy nảy: “Không, làm gì có ai. Nếu có thì em đâu cần nhờ mẹ anh mai mối giúp.”

Đùa hả? Lớn từng này tuổi rồi vẫn chưa được cầm tay gái lần nào, lấy đâu ra vợ mà cưới với chả hỏi?!

Ờ, nói vậy còn nghe được, quản lý Vương âm thầm thở phào, chứ nó mà kết hôn trước mình thì đúng là quê chữ ê kéo dài!

Tới đây, quản lý Vương bắt đầu cho rằng Văn Trạch Tài chỉ giỏi chém gió, chứ thật ra chả có tài cán gì hết. Còn chuyện mình bị ngã hôm nọ…chắc cũng là trùng hợp mà thôi.

Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Vương Đại Hải vẫn trả Văn Trạch Tài một đồng coi như phí xem bói.

Văn Trạch Tài thoải mái nhận ngay, còn không quên niềm nở mời chào: “Nếu xung quanh anh có ai cần coi bói, đoán mệnh thì cứ bảo họ tới tìm tôi bất cứ lúc nào nhé, đừng ngại!”

Nghe thấy vậy, Vương Đại Hải giật nảy mình, chân nọ vướng chân kia suýt té nhào xuống đất.

Moá, cái thằng này, ai cho nó tự tin vậy trời? Năng lực có hạn mà còn đòi quảng bá rộng rãi?!

Nó không sợ bị đấm chứ anh thì sợ lắm. Thôi, xin kiếu đi!

Và thế là trực tiếp làm lơ lời chào mời của Văn Trạch Tài, Vương Đại Hải ba chân bốn cẳng bỏ của chạy lấy người. Sau khi rẽ vào con ngõ nhỏ, anh mới dừng bước, ghét bỏ lôi kéo bộ quần áo xấu xí đang mặc trên người mình nhưng gương mặt lại không giấu được vẻ hoang mang tột độ: “Anh họ, em đã cố tình giả dạng thành kẻ nghèo nàn theo ý anh rồi nhưng cậu ta vẫn có thể nhìn ra được. Anh nói xem, liệu có phải em thật sự sẽ cưới ba cô vợ không?”

Quản lý Vương liếc xéo thằng em: “Những cái khác thì anh không biết. Tuy nhiên anh không cảm thấy chú sẽ mạnh hơn anh.”

Ừ thì công nhận là anh không năng nổ bằng Đại Hải nhưng từ ngày cha sinh mẹ đẻ đến giờ, cuộc sống của anh luôn đầy đủ sung túc, có thiếu thốn cái gì đâu mà phải năng nổ phấn đấu chi cho cực. Hơn nữa người thân họ hàng trong gia đình cũng chưa từng nói anh thua kém Đại Hải.

Vậy mà hôm nay Văn Trạch Tài lại nói huỵch toẹt ra như thế, nó khiến anh khó chịu vô cùng.

Chẳng lẽ mình thực sự không bằng thằng em họ suy tướng này hay sao? Không, anh không phục, ngàn vạn lần không phục!

Vậy là chuyện này đến đây coi như chấm dứt, không ai nhắc đi nhắc lại nữa. Hết thảy mọi thứ quay trở về bình thường.

Văn Trạch Tài không gấp, anh biết muốn lấy được lòng tin của mọi người thì cần phải có cơ hội lớn hơn. Và cơ hội đó không ở đâu xa, nó nằm ngay tại chỗ bà Tả đây thôi.

Mắt thấy thời hạn một tháng sắp đến gần, bà Tả càng nôn nóng tợn, cơ hồ cả ngày không ăn không ngủ, cứ ngồi lì ở hiên nhà dõi mắt ngóng trông con trai. Bên cạnh đó cũng có không ít thôn dân quan tâm tới sự kiện này. Đương nhiên điều họ để ý hơn cả là chứng thực xem tài nghệ của Văn Trạch Tài tới đâu, anh thực sự có bản lĩnh đoán trước tương lai, hay chăng cũng chỉ ăn ốc nói mò, ba hoa bốc phét như phần đông những gã thầy bói mù khác.

Hôm nay, bà Điền cầm sang cho Tú Phương hai con gà mới nở. Đúng thế, chỉ vỏn vẹn hai con thôi vì muốn nhiều hơn cũng chẳng bói đâu ra.

Tới nơi, bà không về ngay mà kéo cái ghế ngồi xuống tranh thủ buôn chút chuyện: “Thời gian đuổi đến sát đít rồi mà sao vẫn chả thấy động tĩnh gì nhỉ?! Sốt ruột chết mất. Chẳng có ai quay về mà cũng chẳng có ai thông báo tìm người thân. Này, con thử nói xem rốt cuộc là có được hay không? Mẹ thì mẹ chẳng ngại điều tiếng, dị nghị đâu. Nhưng cái chính là sợ bà Tả không chịu nổi cú sốc này. Lỡ chẳng may lăn đùng ra đấy thì thằng Tài nhà mình khó tránh khỏi liên luỵ.”

Haizz, đúng là hết chuyện nọ xọ chuyện kia. Khó khăn lắm nó mới chịu sửa tính đổi nết, không những vậy còn xin được công việc ổn định, lương thưởng hậu hĩnh nữa chứ. Những tưởng cuộc sống sẽ theo đó mà ngày một tốt lên. Ai ngờ lại vướng vào vụ lùm xum này. Nghĩ mà rối hết cả ruột cả gan.

Điền Tú Phương rũ mắt thở dài. Không phải cô không lo nhưng lo cũng vô ích bởi lần nào hỏi anh ấy cũng nói cứ yên tâm, không cần suy nghĩ nhiều. Riết rồi cô chẳng dám hỏi nữa, chỉ biết thấp thỏm chờ đợi, thầm hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, không xảy ra bất trắc giữa chừng.

Bắt được vẻ sầu khổ của con gái, bà Điền không nỡ truy vấn đến cùng. Thôi thì đành đợi thời gian trả lời vậy.

Đúng lúc này, tiếng cười đùa của Hiểu Hiểu và anh em Đại béo từ ngoài sân truyền vào khiến bà Điền sực nhớ ra chuyện gì đó, bà liền kéo con gái lại, ghé sát tai thì thầm: “Giờ con vẫn ngủ cùng Hiểu Hiểu à?”

Ủa, đang yên đang lành tự nhiên mẹ nhắc đến vấn đề này làm gì?! Điền Tú Phương máy móc gật đầu: “Vâng ạ.”

Ai ngờ đâu bà Điền lập tức trừng mắt mắng: “Còn vâng? Sao chưa chịu dọn về ngủ cùng chồng nữa?”

Ôi mẹ ơi là mẹ, đang ban ngày ban mặt mà…Điền Tú Phương xấu hổ lí nha lí nhí cho qua chuyện: “Con thấy ngủ như này tốt mà.”

Thế nhưng bà Điền không chịu cho qua, bà tức điên lên: “Ô hay cái con bé này, tốt cái gì mà tốt? Thằng Tài đã chấp nhận sửa đổi tức là nó muốn làm lại cuộc đời, tạo dựng cuộc sống ấm êm hạnh phúc. Vậy là quý hoá quá rồi con còn đòi cái gì nữa hả? Con là vợ phải biết động viên khích lệ chồng chứ. Tối nay dọn về phòng ngủ đi, rồi tranh thủ còn trẻ còn khoẻ đẻ thêm đứa nữa cho Hiểu Hiểu có chị có em. Chứ để con bé lủi thủi chơi một mình mãi cũng tội nghiệp.”

Về vấn đề này, Điền Tú Phương chẳng biết trả lời làm sao nên đành cúi gằm đầu, giả vờ bận việc.

Đợi nửa ngày cũng không thấy con gái nói năng gì, bà Điền thở dài thườn thượt: “Mẹ biết con vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ quá khứ, vẫn còn lo lắng lỡ một mai Trạch Tài ngựa quen đường cũ. Haizz, thú thực thì không phải một mình con đâu, cả cha mẹ lẫn anh con đều lo lắng như vậy cả. Thế nhưng Tú Phương à, làm người nên hướng về phía trước, chúng ta cùng tin tưởng nó tốt thì nó nhất định sẽ tốt.”

Nói xong, bà liền đứng dậy ra về, nhường không gian cho con gái tĩnh tâm suy nghĩ. Đứng ở cương vị làm mẹ, bà chỉ khuyên giải đến thế thôi, còn lại để hai vợ chồng nó tự giải quyết thì hơn, chứ mình nhúng tay vào nhiều quá e rằng mất hay.

Mẹ đi rồi, Điền Tú Phương cứ thế ngồi thừ ra mất một lúc. Tất nhiên những điều mẹ nói cô có nghĩ tới nhưng mà…thôi kệ đi, cứ tạm gác mọi chuyện sang một bên đã, từ từ tính tiếp. Cô đứng dậy, cầm lấy mấy cái rổ mới đan định gác lên nóc bếp.

Rổ đan xong không nên dùng ngay mà phải hong khói bếp một thời gian cho tre mềm ra, sau đó mang đi ngâm nước. Làm như vậy sẽ giúp rổ rá bền chắc hơn, không sợ bị gãy, bị tuột mối nối trong quá trình sử dụng.

Thế nhưng vì vóc dáng hơi mi nhon, không được cao cho lắm nên kể cả đã đứng lên ghế gỗ thì Điền Tú Phương vẫn phải cố rướn người hết cỡ. Ngặt một nỗi cái ghế cũng đã già lắm rồi đâm ra lung lay hơn răng ông lão, cô vừa dẫm lên một cái nó đã nghiêng nghiêng ngả ngả. Trong lúc đang hốt hoảng tưởng chừng bản thân chuẩn bị ngã nhào về phía trước thì bất thình lình, một cánh tay rắn chắc giữ chặt lấy eo cô. Ngay sau đó, cả người cô được kéo về, dựa sát vào bờ vai vững chãi.

“Em phải cẩn thận chứ.” Văn Trạch Tài đỡ vợ xuống rồi anh thản nhiên đón lấy mấy cái rổ, hơi kiễng chân, nhẹ nhàng gác tất cả lên nóc bếp.

Một màn vừa rồi quá mức thân mật khiến Điền Tú Phương ngượng chín mặt. Cô bất giác lùi lại một bước, giả vờ đưa tay vén vén tóc mai hòng che đi hai gò má lúc này đã nóng rực và đỏ ửng như hai trái cà chua chín mọng.

Xử lý xong đống rổ, Văn Trạch Tài quay qua hỏi vợ: “Sao em làm nhiều thế?”

May thay, Điền Tú Phương đã kịp thời ổn định cảm xúc, cô hơi ngẩng đầu nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt chồng, khe khẽ đáp: “Chị Xuân Hoa cần hai cái, ngoài ra còn có chị Xuân Hoà nữa.”

Chu Xuân Hoà là em họ của Chu Xuân Hoa. Hai người này có tên na ná nhau, nếu không nói rõ ràng rất dễ nghe lầm thành một người.

Đó, hết chuyện rồi, sao anh ấy còn chưa đi nữa? Và có lẽ vì không gian phòng bếp quá chật chội, cộng với mấy lời mẹ vừa nói ban nãy bất chợt ùa về khiến cảm xúc bối rối, ngượng ngùng khó khăn lắm mới đè xuống được bỗng chốc lại bùng lên mạnh mẽ. Điền Tú Phương một bên luống cuống vơ vội lấy cái nồi chuẩn bị nấu cơm, một bên cố gắng tìm đề tài để nói: “Hôm nay anh về sớm vậy ạ?”

Văn Trạch Tài tự giác ngồi xổm trước cửa lò, quen tay quen việc cầm dao chẻ củi rồi ném vào ngọn lửa đã được mồi sẵn. Vừa thoăn thoắt làm, anh vừa tranh thủ trả lời vợ: “Ừ, mấy hôm nay hiệu sách ít khách. Với lại công việc sắp xếp chỉnh lý anh đã làm xong cả rồi. Nên quản lý Vương tan ca là anh cũng về luôn.”

Thật ra, sáu giờ chiều là khoảng thời gian người người nhà nhà chợ búa, cơm nước đâu ai rảnh mà đi dạo phố, mua sách. Vả lại từ sau khi biết anh đã có vợ con, cộng thêm khoảng cách từ thị trấn về thôn tương đối xa nên quản lý Vương cũng du di hơn, chỉ cần làm hết việc là anh có thể đóng cửa về sớm.

Điền Tú Phương cắn cắn môi, lí nhí nói: “Quản lý Vương thật tốt bụng.”

Văn Trạch Tài bất chợt dừng tay, ngẩng đầu hỏi thẳng: “Em có chuyện gì muốn nói với anh à?”

“Không, em không có!” Nói rồi Điền Tú Phương vội quay mặt đi chỗ khác.

Ở chung lâu như vậy làm sao Văn Trạch Tài không hiểu tính nết vợ mình thế nào. Mặc dù biết rõ mười mươi cô ấy đang nói dối nhưng anh không dám gặng hỏi tới cùng. Bởi cô ấy chẳng khác nào con rùa, động chút là sợ hãi rút về trốn dưới cái mai của mình ngay.

Chết tiệt, sao lại đi so sánh vợ với rùa cơ chứ? Đúng là điên rồi! Văn Trạch Tài âm thầm mắng chính mình.

Đêm khuya, trong khi Hiểu Hiểu ngủ say tít thò lò thì Điền Tú Phương vẫn trằn trọc xoay qua xoay lại, không tài nào chợp mắt được. Cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào hai hũ dầu ngao đặt cách đó không xa. Nói thật, đây là lần đầu tiên cô nhận được một món quà đúng nghĩa từ chồng.

Nhớ cái hồi còn đeo đuổi tán tỉnh cô, anh chưa một lần tặng cô bất cứ món quà kỷ niệm nào ngoài những bó hoa đồng nội giản dị, mộc mạc. Mặc dù chỉ là hoa dại ven đường nhưng chúng lại mang vẻ đẹp mong manh, nhẹ nhàng, ẩn chứa sức sống mãnh liệt. Bên cạnh màu sắc bắt mắt, rực rỡ là hương thơm hết sức đặc trưng…Và cũng bởi vì quá đặc trưng nên tới tận bây giờ cô vẫn còn nhớ như in…Có lẽ đêm nay đã định sẵn là một đêm khó ngủ… Cách một vách tường mỏng, ngay gian phòng bên cạnh, Văn Trạch Tài đang nằm mơ. Trong mộng, anh thấy nguyên chủ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, vò đầu bứt tai tìm mọi cách tán tỉnh Điền Tú Phương. Mặc dù muốn cua gái nhưng hắn nhất quyết không chịu bỏ tiền túi và cũng chẳng dám xin xỏ mẹ cha vì nói ra thể nào cũng bị phản đối ngay, còn lâu cha mẹ hắn mới đồng ý một cô con dâu quê mùa, thất học. Vật chất không được thì thôi quay sang trò lãng mạn vậy.

Thế là hắn học theo mấy ông nam chính trong các quyển tiểu thuyết ngôn tình, khi thì dắt Tú Phương ra suối nhặt đá khắc trái tim, lúc lại đi khắp triền đê hái đầy hoa dại sau đó tự tay kết thành một vòng hoa thật đẹp. Tất nhiên đi kèm với đó là hàng tấn những lời đường mật, hứa hẹn trăng sao, vẽ vời lên một viễn cảnh tương lai đầy mộng ảo.

Là con gái mới lớn lại chưa từng rung động bao giờ, làm sao Tú Phương có thể không xiêu lòng trước một chàng trai si tình và ngọt ngào đến vậy.

Đang lúc Văn Trạch Tài cười nhạo tên đàn ông đểu cáng thì đột nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu anh: “Cười cái gì mà cười, tôi với ông là một đấy!”

Ngay tức khắc, Văn Trạch Tài mở bừng mắt! Anh tỉnh không phải vì sợ mà là vì tức! Tức chứ, không ngờ bản thân mình ở kiếp trước lại có thể vô sỉ, hạ lưu, đê tiện tới vậy!

Chửi rủa chính mình một hồi, chán chả muốn ngủ nữa, anh quyết định bật dậy, chong đèn đọc sách.

Hừng đông ló dạng, Văn Trạch Tài ngáp ngắn ngáp dài vươn vai bước ra khỏi phòng, nào ngờ va ngay phải Điền Phương với hai con mắt thâm quầng, lờ đờ đi ngang.

Văn Trạch Tài lên tiếng hỏi trước: “Ủa, đêm qua em ngủ không ngon à?”

Điền Tú Phương bối rối, nhất thời không biết trả lời thế nào nên chỉ đành gật lắc lung tung.

Văn Trạch Tài gặng hỏi: “Có phải em có tâm sự gì không?”

Điền Tú Phương chối đây đẩy: “Không, em không có!”

Đương nhiên Văn Trạch Tài không tin nhưng cũng chẳng thể đoán được chuyện gì.

Đột nhiên nhớ tới việc nhà bà Tả, có khi nào cô ấy lo lắng vấn đề này không nhỉ? Thôi kệ, cứ trấn an trước đi đã, thừa còn hơn thiếu!

Nghĩ vậy, anh liền tiến lại gần vợ, nhẹ giọng nói: “Riêng về việc của bà Tả thì em cứ yên tâm.

Chậm nhất hai ngày nữa sẽ có tin tức.”

Điền Tú Phương thoáng nhìn vào mắt anh, cô không nói gì, chỉ gật gật đầu. Hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra đúng như những gì anh dự đoán.

Hôm nay, quản lý Vương có việc lên huyện thành nên Văn Trạch Tài trông tiệm một mình. Sau khi quét dọn sạch sẽ cũng như chỉnh trang gọn gàng các kệ sách, Văn Trạch Tài pha một bình trà xanh, tính ngồi xuống ghế nghỉ ngơi thì đột nhiên có ba người đàn ông đẩy cửa bước vào.

Hai người đi bên cạnh ước chừng trên 50 tuổi, riêng người đi giữa có vẻ trẻ trung hơn một chút.

Lúc này mới là đầu giờ sáng, hiệu sách vừa mở nên chưa có khách nào ghé qua, ba vị này là những người đầu tiên. Nhưng buồn cười nhất là họ chẳng tiến lên chọn lựa mà cứ đứng im tại đó đưa mắt đánh giá khắp nơi. Thấy lạ, Văn Trạch Tài bèn lịch sự cất lời: “Xin hỏi các anh muốn mua sách hay mượn đọc tại chỗ?”

Người đàn ông đứng giữa cười nói: “Chúng tôi mượn đọc, người anh em, cậu bận gì thì cứ làm đi, không cần để ý chúng tôi đâu.”

Văn Trạch Tài hơi nheo mắt nhìn chằm nhằm về phía đối phương hai giây rồi chậm rãi lên tiếng: “Xin hỏi, có phải anh đang tìm người đúng không?”

Trong tích tắc, người đàn ông đứng giữa sửng sốt vô cùng nhưng hai người bên cạnh lập tức bật chế độ cảnh giác. Người đứng bên phải lạnh mặt hỏi ngược lại: “Tại sao anh lại đoán là chúng tôi đang tìm người?”

Văn Trạch Tài hơi hơi mỉm cười: “Nhìn các anh rất lạ mặt, trước đây tôi chưa trông thấy bao giờ.

Hơn nữa phong thái và quần áo cũng khác xa những người quanh đây. Đừng nói trấn này, thậm chí các trấn lân cận cũng không có mấy người mặc được những bộ đồ sang trọng như vậy. Nên tôi mới mạnh dạn phỏng đoán các anh tới đây là để tìm người.”

“Chỉ vậy thôi?” Người đàn ông đứng bên trái híp mắt tỏ rõ thái độ nghi ngờ.

Dĩ nhiên, bọn họ không tin những lời này.

Văn Trạch Tài bất đắc dĩ chỉ về cái kệ sách đằng sau lưng mình: “Ở đây là hiệu sách, người đến nơi này chỉ có hai mục đích đó là mua sách hoặc mượn sách đọc tại chỗ. Nhìn các anh không phải người vùng này, nên chắc hẳn sẽ chẳng rảnh tới độ chạy thật xa đến đây chỉ để mượn sách.

Tôi đoán có lẽ cái mà các vị cần tìm chính là bản đồ trấn này đúng không? Bởi theo quan sát của tôi, từ nãy đến giờ các anh chỉ tập trung tìm kiếm quanh khu vực trưng bày sách địa lý địa phương mà thôi.”

Nói đoạn, Văn Trạch Tài vươn tay rút ra cuốn bản đồ lớn nhất đồng thời cũng nằm ngay tại vị trí đầu tiên.

Người đàn ông đứng giữa bật cười tán thưởng: “Người anh em, cậu khiến tôi kinh ngạc đấy. Cậu quả thực rất thông minh và có khả năng quan sát rất nhạy bén. Xin chào, tôi họ Mã, còn hai người này là bạn, họ cùng đi du lịch với tôi. Đúng là chúng tôi đang muốn tìm bản đồ thật. Xin hỏi chỗ cậu có loại nào nhỏ hơn không?”

Văn Trạch Tài trực tiếp đi tới bên cạnh hộc tủ, lấy ra một tờ giấy, đưa qua cho bọn họ: “Mọi người hay dùng bản này, một hào một tờ.”

Mã Trung Nguyện đón lấy, lịch sự nói: “Cảm ơn.”

Văn Trạch Tài phất tay ý bảo mua bán sòng phẳng mà, ơn huệ gì!

Đúng lúc Văn Trạch Tài quay lưng đi thì nghe thấy một giọng nói cất lên: “Bí thư Mã, chúng ta mau đi thôi kẻo trễ.”

Điều này khiến Văn Trạch Tài không khỏi giật mình. Trời đất, trẻ như vậy mà đã làm bí thư rồi à, không biết anh ta là Bí thư huyện uỷ hay Bí thư thành uỷ nhỉ?!

Mã Trung Nguyện ra dấu cho hai người đi cạnh nhỏ tiếng một chút rồi xoay người lại gọi Văn Trạch Tài: “Này, người anh em, vừa nãy cậu đoán không sai, đúng là tôi đang muốn tìm một người.”

Văn Trạch Tài mỉm cười: “Tôi ở đây cũng đã nhiều năm rồi, hay là anh cứ nói ra thử xem, biết đâu tôi lại quen với người mà anh đang muốn tìm.”

Mã Trung Nguyện nghiêm túc gật đầu, sau đó khua tay múa chân diễn tả: “Tôi đang tìm một người đàn ông, trên mặt có một cái bớt màu đỏ nhạt, rộng khoảng chừng này. À, người đó hiện giờ cũng khá lớn tuổi rồi.”

Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Anh có biết tên người đó không?”

Mã Trung Nguyện tiếc nuối lắc đầu: “Tôi quên mất rồi, ngoài diện mạo ra thì tôi không còn nhớ bất kỳ một chi tiết nào khác.”