Chương 25

Mặc dù vậy những lời của Mã Trung Nguyện không những không khiến Văn Trạch Tài thất vọng mà ngược lại, anh còn thản nhiên cười nói: “Tôi biết một người, có thể đó chính là người anh đang tìm nhưng ông ấy đã qua đời từ rất lâu rồi.”

Nghe vậy, Mã Trung Nguyện ngỡ ngàng trừng lớn mắt, mất khống chế tóm chặt lấy bả vai Văn Trạch Tài hỏi dồn dập: “Chết? Chết như thế nào?”

Tuy hơi đau nhưng Văn Trạch Tài không hề có ý né tránh hay giãy giụa mà anh vẫn đứng yên tại đó, tiếp tục cung cấp thêm thông tin: “Trong một lần ra ngoài tìm việc ông ấy chẳng may gặp nạn. Khi đó khoảng tầm 30 tuổi thì phải.”

Thấy Mã Trung Nguyện hơi thất thố, một người trợ lý lập tức tiến lên, gỡ tay anh ta ra khỏi bả vai Văn Trạch Tài rồi lựa lời khuyên giải: “Anh Mã, anh Mã à, anh cứ bình tĩnh đã, việc này còn chưa chắc chắn mà. Không loại trừ khả năng người mà cậu ấy nói và người anh đang tìm không phải là một. Thế nên anh tuyệt đối đừng nóng vội.”

“Đúng vậy, có lẽ không phải cùng một người.” Mã Trung Nguyện lẩm nhẩm như thể đang cố trấn an bản thân.

Thế nhưng Văn Trạch Tài lại dội thêm một quả boom nữa: “Nếu tôi đoán không lầm thì đó chính là một người.”

Lời này của anh khiến sắc mặt hai người trợ lý thoắt cái đen xì. Bọn họ không nhịn được nữa, nhao nhao sửng cồ lên: “Cậu lấy cái gì đảm bảo mà cứ khăng khăng như vậy hả? Chìa bằng chứng ra đây rồi nói tiếp!”

“Đúng vậy, người cũng đã chết nhiều năm rồi, không thể gặp mặt cũng không thể nói chuyện trực tiếp. Chẳng lẽ chỉ dựa vào lời nói của một mình cậu chắc?”

Rất tiếc, Văn Trạch Tài chẳng thèm để ý, anh nói thẳng với Mã Trung Nguyện: “Tuy ông ấy đã chết nhưng vợ vẫn còn sống. Hai vợ chồng họ có tổng cộng ba người con trai. Hai anh lớn không may chết yểu, còn người con trai út thì bị bọn buôn người bắt cóc, đến nay không rõ tung tích. Bà cụ chỉ còn lại một mình nhưng vẫn không ngừng hy vọng rồi sẽ có một ngày con trai nhất định quay trở về.”

“Bọn…buôn…người…” Mã Trung Nguyện há hốc miệng, run rẩy thở dốc vì sự việc quá sức trùng hợp. Phải nói là trùng hợp đến mức khó tin bởi chính bản thân anh cũng là trẻ bị bắt cóc. Mặc dù may mắn được giải cứu kịp thời nhưng khi đó anh bị sốt cao, hôn mê bất tỉnh. Tới khi tỉnh lại thì chẳng còn nhớ gì nữa, từ tên tuổi cho tới quê quán, cha mẹ anh chị em, tất cả đều quên sạch. Có lẽ trời Phật thương xót nên đã run rủi cho anh gặp được một cặp vợ chồng cảnh sát t ốt bụng nhưng hiếm muộn con cái. Họ không những cứu anh khỏi tay bọn buôn người mà sau đó còn đứng ra cưu mang, chăm sóc cũng như dưỡng dục anh cho tới tận bây giờ.

Suốt những năm qua, cha mẹ nuôi chưa từng giấu diếm chuyện anh không phải con đẻ, càng không ngăn cản, cấm đoán thậm chí còn khuyến khích, ủng hộ anh tìm lại đấng sinh thành.

Theo thời gian, Mã Trung Nguyện bắt đầu lờ mờ nhớ ra tướng mạo một người đàn ông. Trong đó có một điểm đáng chú ý nhất là trên mặt ông ấy có một vết bớt màu đỏ.

Đem chuyện này kể với cha nuôi, cha nuôi nói rằng rất có thể người đàn ông đó chính là cha ruột của anh. Thế là từ đó trở đi, Mã Trung Nguyện luôn tìm kiếm theo hướng này.

Hít sâu một hơi ổn định tâm trạng, Mã Trung Nguyện hỏi Văn Trạch Tài: “Liệu tôi có thể gặp thím ấy được không?”

Xét thấy Văn Trạch Tài kém mình khá nhiều tuổi mà cậu ấy gọi đối phương là “bà” thì có lẽ mình gọi bằng “thím” sẽ không sợ thất lễ.

Văn Trạch Tài gật đầu ngay: “Đương nhiên là được, nhưng giờ tôi phải trông tiệm, không thể đích thân dẫn anh đi được. Không bằng tôi chỉ đường cho các anh tự đi nhé. Từ đây các anh cứ đi thẳng xuống đội sản xuất Lợi Hoà, có ông đại đội trưởng họ Điền. Tới đó, các anh hỏi thăm nhà bà Tả chắc chắn ai cũng biết.”

Sau khi nghe đi nghe lại đến độ thuộc nằm lòng cả quãng đường, Mã Trung Nguyện mới bắt tay Văn Trạch Tài chân thành nói lời cảm ơn rồi gấp gáp xoay người rời đi như thể anh không đợi nổi một giây một khắc nào nữa.

Ra khỏi hiệu sách, Mã Trung Nguyện lao đi phăm phăm, còn hai người trợ lý thì ái ngại đánh mắt nhìn nhau. Cuối cùng, bọn họ buộc phải lên tiếng: “Đồng chí bí thư, anh gượm đã nghe chúng tôi nói một câu. Đồng chí à, chúng ta xuống đây là có chính sự cần giải quyết. Giờ anh bỏ đi xử lý việc riêng thế này e rằng không được hay cho lắm.”

“Đúng đúng, tôi sợ có kẻ rắp tâm chơi xấu, sẽ lấy chuyện này ra hạ bệ uy tín của đồng chí. Gì thì gì đồng chí cũng mới được bổ nhiệm, nhất cử nhất động phải hết sức chú ý, tuyệt đối không được để người khác nắm phốt. Hiện đang là giờ hành chính, tốt hơn hết vẫn nên giải quyết việc công, còn việc riêng ta cứ tạm gác lại đã, tan tầm rồi tính sau.”

Công nhận mấy lời này rất có lý, thôi thì đành vậy chứ biết sao giờ. Mã Trung Nguyện thoáng thở dài, liếc sơ tấm bản đồ trên tay rồi gấp làm tư, nhét cẩn thận vào túi áo ngực, sau đó mới quay sang nói với hai người đồng hành: “Được rồi, giờ chúng ta đi tìm Trấn trưởng bàn việc.”

Cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của đồng chí Bí thư, hai người trợ lý thở phào nhẹ nhõm.

Phù, ơn giời, may mà vị quan mới này thấu tình đạt lý chứ sợ nhất gặp phải mấy ông tinh vi tinh tướng, không bao giờ chịu nghe góp ý, cả ngày chỉ thích hoạnh hoẹ, quát mắng bắt người khác phải răm rắp nghe theo sự sai khiến của mình. Ôi, làm trợ lý cho mấy vị đó hãi lắm vì vừa khó hầu hạ vừa phải đi sau thu dọn tàn cục mệt nghỉ.

Đúng 5 rưỡi chiều, Văn Trạch Tài đóng cửa hiệu sách, lững thững đi bộ về thôn.

Thế nhưng vừa đặt chân vào tới sân nhà, anh liền nghe thấy tiếng vợ đang cuống quýt trấn an một người nào đó: “Bà à, bà uống hớp nước trước đi, đợi một lát anh ấy sắp về tới rồi ạ.”

“Tôi không uống, tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy xem thằng ba khi nào mới về, có thực là nó sẽ trở về hay không?”

À, hoá ra là bà Tả.

Văn Trạch Tài tức thì tăng tốc, tiến nhanh vào phòng khách.

Cơ hồ vừa nhìn thấy bóng dáng anh, bà Tả liền đứng bật dậy, hấp tấp níu lấy khuỷu tay anh, run rẩy hỏi: “Văn đại sư, anh nói thật cho tối biết đi, khi nào thằng ba nhà tôi sẽ trở về?”

Văn Trạch Tài đỡ bà Tả ngồi xuống ghế rồi mỉm cười nói: “Bà cứ yên tâm, nhất định anh ấy sẽ quay về tìm bà.”

Nghe được lời khẳng định chắc nịch này, bà Tả liền lộ ra nụ cười móm mém: “Về là tốt, về là tốt!”

Vừa lẩm nhẩm bà vừa quờ quạng vớ lấy cây gậy gỗ, run rẩy bước ra ngoài.

Mặc dù hai vợ chồng đã mời hết nước hết cái nhưng vẫn không thể giữ được bà Tả ở lại ăn cơm, cực chẳng đã Văn Trạch Tài đành phải đích thân hộ tống bà về tận nhà. Không những vậy anh

còn chu đáo nấu giúp bữa cơm, đợi bà ăn xong rồi đỡ bà lên giường nghỉ ngơi. Xong xuôi đâu đó, anh mới yên tâm khép cổng rời đi.

Tuy nhiên trên đường về Văn Trạch Tài đυ.ng mặt không ít dân thôn. Nhìn phương hướng là bọn họ đoán ngay anh vừa từ đâu ra thế là có kẻ bắt đầu vén môi nhiều chuyện: “Úi giời, Văn thanh niên trí thức mới đi thăm bà già điên đấy hả? Chu đáo quá nhỉ?”

Gã đàn ông này tên Trương Tam đồng thời cũng là kẻ mà Văn Trạch Tài ghét nhất nhì cái thôn này.

Đối diện với vẻ bỡn cợt của gã ta, Văn Trạch Tài lạnh giọng nói: “Bà ấy có họ có tên đàng hoàng, không phải ông thích kêu thế nào thì kêu. Hơn nữa xét tuổi tác, xét bối phận ông phải gọi một tiếng “thím Tả” đấy!”

Tính ra thì Trương Tam chỉ kém Điền đội trưởng vài tuổi thôi nhưng nhân cách có khi còn chẳng bằng đứa trẻ lên ba.

Bị Văn Trạch Tài sửa lưng ngay trước bàn dân thiên hạ, Trương Tam thẹn quá hoá giận nổi đoá lên: “Sao? Lãng tử hồi đầu nên bây giờ lên mặt dạy đời người khác nữa cơ à? Thế nào, chính mày nói nội trong vòng một tháng thằng con út của bà ấy sẽ về nhưng hiện tại thì sao, đến cả một bóng ma cũng chẳng thấy đâu. Để tao chống mắt lên xem mày còn bốc phét tới khi nào nữa! Văn thanh niên trí thức à Văn thanh niên trí thức, nếu bà già điên kia mà lăn đùng ra chết không biết mày có phải ngồi tù không nhỉ?!”

Dứt lời, Trương Tam ngạo nghễ cười ha hả.

Văn Trạch Tài bước lên hai bước, nhanh như cắt khoá chặt bả vai Trương Tam, gằn giọng phán: “Trương Tam, tôi thấy tuổi anh năm nay phạm Thái Tuế (1), lành ít dữ nhiều, đυ.ng đâu thua đó.

[(1) Thái Tuế là một khái niệm đa nghĩa. Đây vừa là tên gọi của một vị thần theo tín ngưỡng dân gian (Thái Tuế Tinh Quân) vừa là tên gọi của một sao trong phong thủy (Mộc tinh).

Người xưa quan niệm, mỗi năm đều có một vị thần khác nhau đứng ra cai quản việc của trần gian. 60 năm - lục thập hoa giáp sẽ tương đương với 60 vị thần cai quản. Cứ đến lượt vị thần nào đương nhiệm thì vị thần đó chính là Niên Thái Tuế. Và trong vận trình lưu niên từng năm của 12 con giáp, mỗi con giáp sẽ phải hứng chịu những biến động khác nhau từ trị niên Thái Tuế.

Xét theo tử vi phong thủy, Thái Tuế là tên gọi của một sao được an theo năm sinh. Người sinh năm nào thì sao Thái Tuế được an tại cung đó. Chẳng hạn người tuổi Hợi thì an sao vòng Thái Tuế tại cung Hợi, người tuổi Tuất thì an sao vòng Thái Tuế tại cung Tuất.

Còn đối với bộ môn Tứ Trụ, Thái Tuế lại được hiểu như một trụ của Tứ trụ gồm có nhiều sao.

Nhưng dù hiểu theo nghĩa nào đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận Thái Tuế có vai trò rất lớn trong việc quyết định hung - cát của mỗi người trong một năm. Và khi phạm Thái Tuế, chắc chắn mọi việc sẽ khó bề suôn sẻ thuận lợi, công việc gặp nhiều khó khăn trở ngại, sức khỏe giảm sút, bệnh tật khó tránh.]

Tôi khuyên anh tốt hơn hết nên lo cho bản thân mình trước đi, đừng nhúng mũi vào chuyện người khác nữa. Nếu không sẽ không biết khi nào xui rủi ghé thăm đâu!”

Nói xong, Văn Trạch Tài đẩy mạnh Trương Tam ra, phủi phủi tay rồi ghét bỏ xoay lưng đi thẳng.

Lảo đảo mấy nhịp mới ổn định được thân thể, Trương Tam gào rống lên: “Thằng chó lừa đảo, mày dám doạ ông mày à….”

Đang định làm tiếp một bài tế nhưng khổ nỗi Văn Trạch Tài đã đi xa mà những người khác thì bu lại ngày một đông, vừa chỉ trỏ vừa xì xào bàn tán. Quê quá, Trương Tam chỉ đành phun một bãi nước bọt về phía Văn Trạch Tài rồi hậm hực bỏ về nhà mình.

Rất nhanh, sự việc này đã được truyền đi khắp thôn.

Văn Trạch Tài về nhà chưa đầy hai giờ đồng hồ, Triệu Đại Phi đã hộc tốc chạy tới, mồm năm miệng mười liến thoắng một tràng: “Đại ca, em nghe người ta nói anh bị Trương Tam chọc tức.

Vì thẹn quá hoá giận nên anh rủa hắn chết không được tử tế có phải không?”

Văn Trạch Tài bất đắc dĩ vô cùng: “Cậu lại nghe ai nói linh tinh thế?”

Triệu Đại Phi ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển: “Thì Vương Thủ Nghĩa chứ ai, anh ta bảo nghe anh ba Lưu kể lại. Rồi rốt cuộc chuyện là như nào, có phải thật vậy không đại ca?”

Văn Trạch Tài mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Thứ nhất, tôi không thẹn quá hoá giận, người bị làm cho tức điên lên chính là Trương Tam mới đúng. Thứ hai, tôi không rủa hắn cái gì cả. Vốn dĩ số mạng của hắn năm nay đã định sẵn đen đủi rồi. Chẳng qua tôi tốt bụng nhắc nhở vài câu thôi.”

Triệu Đại Phi nhíu mày thận trọng quan sát. Sau khi thấy ông anh thực sự không tức giận, cậu mới dám nói tiếp: “Nhưng mà bây giờ mọi người đang đồn ầm lên là anh tính sai bét nhè, phen này thể nào bà Tả cũng xảy ra chuyện này nọ lọ chai. Đại ca, anh có nghĩ tới chuyện này không?”

Văn Trạch Tài buồn tay nên kéo mấy cái ghế gỗ ra sân sửa lại chứ chúng long chân hết rồi, nếu ngồi không cẩn thận thể nào cũng dập mông, gãy ghế.

Nghe thằng em hỏi vậy, anh vừa làm vừa lơ đãng đáp: “Không nghĩ tới.”

Đây không phải tự phụ mà là tự tin. Anh có cơ sở để tự tin vào năng lực của bản thân mình. Hơn thế nữa, sự thật đã chứng minh, từ trước tới nay anh chưa từng tính sai cho bất kỳ ai cũng như chưa từng nhầm lẫn trong bất kỳ sự việc nào.

Tiếc thay Triệu Đại Phi lại không biết điều đó, cậu âm thầm đỡ trán tự biên tự diễn: “Được rồi, để đó em tính cho.”

Hả? Văn Trạch Tài bất chợt khựng tay, khó hiểu hỏi ngược lại: “Cậu thì tính được cái gì?”

Triệu Đại Phi thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Không được cũng phải được. Là anh em với nhau, làm sao em có thể giương mắt nhìn anh xảy ra chuyện được. Nếu anh bị Hồng vệ binh bắt đi, haizz, anh vào đó cứ yên tâm cải tảo cho tốt. Chị dâu và Hiểu Hiểu ở nhà đã có em lo.”

“Cút!” Văn Trạch Tài co giò sút thẳng Triệu Đại Phi lăn lông lốc ra giữa sân.