Chương 87: Có ba lá thư (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Có một môi trường học tập tốt như vậy, và bạn cùng lớp tốt như vậy, cô cảm thấy rằng cô sẽ trở thành một dược sĩ tốt.

"A Sính." một cô gái mặt tròn trịa khác kéo cô ngồi xuống bên giường, lặng lẽ hỏi: "Hôm đó anh trai cô đến thính phòng tìm cô, tôi nói cô bị chị họ cô gọi đi.”

"Sau đó mấy ngày nay cô không tới trường học, là xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Sính không muốn ở trường nói những chuyện này, cô cười dịu dàng: "Không cần lo lắng, không có việc gì. Có một số việc trong gia đình tôi bị trì hoãn, vì vậy tôi xin nghỉ phép vài ngày.”

Đêm đó sau khi buổi biểu diễn văn nghệ kết thúc, các sinh viên biểu diễn phần lớn đều tẩy trang ở hậu trường, các cựu sinh viên trở về ký túc xá, không ai nhìn thấy cô mất khống chế.

Cho dù có, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng nghiêng.

"Là vậy sao?" Cô gái nói thêm: "Thẩm Kiều khoa Ngoại ngữ kia cô có biết không? Bốn ngày nghỉ này cô ta vẫn không trở về, ở trong thư viện, đọc sách như điên.”

"Cũng không biết có phải là ma nhập hay không."

"Không rõ ràng lắm." Tô Sính nhẹ nhàng lắc đầu, cô lấy ra quả bóng len và kim len, đầu ngón tay trắng bệch bám vào sợi len màu xám, bắt đầu châm cứu.

"Đúng rồi, hôm nay tôi đến thư viện tìm sách mà, vừa vặn gặp giáo viên Chu, giáo viên nói cuối tháng sau trường có khảo hạch gì đó, mỗi khoa top 3 có thể đến đại học Đông Thành trao đổi học tập."

"Giáo viên bên kia đều là cấp quốc gia, sách giáo khoa của chúng ta đều do bọn họ biên soạn. A Sính, cô có muốn đi không?”

Động tác của Tô Sính dừng lại, cụp mắt nhìn sợi lông màu xám nhạt quấn quanh ngón tay, cô vô thức nhếch khóe môi: "Muốn."

Lúc 8 giờ tối, cô thu hồi sợi len và đi ngủ.

Cô sợ mùi hương sẽ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, không có mang theo.

Nắm túi hương an thần trong tay, cô nằm nghiêng người, ngón tay đặt lên chóp mũi.

Cô gái tóc ngắn tên là Hạ Oánh, ghi chép thật lâu, nhìn hai trang chữ viết xinh đẹp, cô có chút khϊếp sợ.

Nhiều kiến thức trong số này không được giảng dạy trong lớp học của cô Từ, bên cạnh nó dày đặc ký hiệu.

Rất nhiều thứ không hiểu vừa nhìn đã thông suốt.

Bạn học trong ký túc xá gần như đã ngủ, cô lắc lắc cổ tay, dựa lưng ghế nghiêng về phía sau, nghiêng người hỏi cô gái trên giường phía sau.

"A Sính, những ghi chép này cô sao chép ở đâu vậy?"

Cô nhẹ nhàng nói.

Tô Sính ngủ nông mơ màng màng màng, mắt đào hoa mông lung: "Hả. Ghi chú gì cơ? Một số do ông ngoại của tôi nói khi tôi còn nhỏ, nhớ lại, phần còn lại là hỏi mẹ tôi.”

Cô dùng cánh tay chặn ánh sáng trên mặt, mềm giọng nói: "Oánh Oánh cô mau ngủ đi.”

"Không phải chứ, nhà cô làm gì vậy? Tôi còn nhớ anh trai lần trước đến thính phòng tìm cô là quân nhân mà?" Hạ Oánh xoa xoa tay, thuận miệng hỏi.

Thấy nửa ngày rồi cô vẫn không lên tiếng, cô nghiêng đầu nhìn.

Được rồi, ngủ thϊếp rồi.

Cô biết Tô Sính dễ dàng tỉnh, cũng không lên tiếng nữa.

Mấy ngày tiếp theo.

Sáng sớm, Tô Sính rửa mặt xong đi ăn cơm ở căng tin với Hạ Oánh.

Các bạn cùng lớp đều mặc quân phục màu xanh lá cây, nụ cười trên khuôn mặt, trong tay cầm hộp cơm nhôm, tụm năm tụm ba thành một nhóm.

Lúc đi qua góc cầu thang, Hạ Oánh dừng bước: "A Sính cô nhìn bảng tin này, mùa đông đi dã ngoại, huấn luyện bên ngoài sao? Không phải là sẽ bắt đầu ngay bây giờ đấy chứ?”

Mỗi năm vào mùa xuân đông, bộ đội, cơ quan, đại học, còn có nhà máy đều tổ chức hơn mười ngày cắm trại kéo dài, đại học Bắc Thành cũng sẽ do các thầy cô thanh niên dẫn đội, phân nhóm mang theo học sinh đi bộ ở thành phố phụ cận.

Học sinh dựa theo biên chế của bộ đội, chia thành các lớp, mang theo nồi niêu xoong chảo, mua mì gạo tự nấu ăn tại các xã cung cấp và tiêu thụ ven đường.

Bây giờ là đầu tháng 11.

"Đúng thế." Tô Sính mặt mày cong cong: "Ngày 7 tháng 11 lập đông, còn một tuần nữa.”

Hạ Oánh nhất thời suy sụp mặt.