Chương 88: Có ba lá thư (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mỗi ngày các cô đều có nhiệm vụ huấn luyện, xuất tập đều là nền tảng, còn có các loại rèn luyện thể lực.

Bởi vì thầy biết tình hình sức khỏe của Tô Sính, rất nhiều vận động kịch liệt không cho cô theo, Tô Sính đã chủ động tiếp nhận chuyện băng bó cho bạn học bị thương trong lúc huấn luyện.

Đọc thông tin một lát, Hạ Oánh kéo cô đến căng tin: "Không biết sáng nay có cháo gạo hay không, tôi thích uống cái này nhất, chúng ta đi nhanh một chút, không là chút nữa bị cướp hết rồi.”

Cô thật sự không khoa trương, khuôn viên đại học Bắc Thành chiếm diện tích rất lớn, năm nay có hơn bảy ngàn tân sinh viên tới đăng ký, cộng thêm một vạn lúc trước, hiện tại đại khái có một vạn bảy ngàn sinh viên.

Có hơn 3.000 giảng viên và nhân viên, một giảng viên và nhân viên đảm bảo sáu sinh viên.

"Đến rồi đây." Tô Sính tươi cười dịu dàng: "Hiện tại còn sớm, sẽ có cháo.”

"Xin chào bạn học, làm ơn..." Một người đàn ông gầy gò đang quét sàn ở hành lang, ông ta cúi người, tay trái cầm cái hốt rác, tay phải cầm chổi, vì bị người chặn lại, ông mới mở miệng nói chuyện.

Không đợi ông nói xong, cô gái ôm quyển sách mặt không chút thay đổi đi qua bên cạnh ông.

Động tác của người đàn ông nhỏ gầy dừng lại một lát, nở nụ cười, lại tiếp tục quét bụi thành một đống.

"Thẩm Kiều này gần đây thật không biết làm sao, lần trước ở hội diễn văn nghệ diễn trên sân khấu còn có thể nói khiến người ta thích, hiện tại có chút âm tình bất định." Trong miệng Hạ Oánh lẩm bẩm một câu.

Thấy Tô Sính còn đang nhìn người đàn ông nhỏ gầy kia, vội vàng kéo cô sang một bên.

"A Sính, cô có biết đây là ai không?" Cô thì thầm.

Tô Sính lắc đầu: "Chưa từng thấy qua.”

Giáo viên của trường rất nhiều, trong bộ nhớ của cô chỉ có lãnh đạo trường và giáo viên của khoa y học Trung Quốc.

"Ông ấy là giáo sư Lý của khoa ngoại ngữ." Sợ bị người ta nghe thấy, tiếng Hạ Oánh như muỗi, dán vào bên tai Tô Sính: "Bọn họ là giáo viên "có vấn đề", phải làm việc ở trường.”

"Khoa Đông y chúng ta cũng có một giáo sư, tan học còn phải đi phòng truyền thông làm việc, bọn họ coi như tốt, khoa Trung còn có một trưởng khoa phụ trách quét nhà vệ sinh."

Tô Sính lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy, trong con ngươi đen như mực mang theo một chút hơi giật mình.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm! Tôi đã ngửi thấy mùi thơm, như là có hạt đậu đũa vậy? Vị chua này." Hạ Oánh nửa đẩy Tô Sính đi vào căng tin.

Đi một khoảng cách, Tô Sính quay đầu lại nhìn một cái theo bản năng.

Mấy học sinh vây quanh giáo sư gầy gò, anh ta cũng chỉ cười gật đầu, sau đó tiếp tục cúi đầu quét sàn nhà.

Chủ nhiệm ôm sách giáo khoa đi ngang qua nhìn thấy cảnh này không khỏi nhíu mày.

"Làm gì vậy? Không đi ăn cơm ở đây làm bậy cái gì? ”

Các sinh viên ngay lập tức ầm ĩ và tan rã.

Tô Sính cũng thu hồi ánh mắt.

Giám đốc đi đến bên cạnh giáo sư gầy gò, vỗ vỗ vai ông: "Lão Lý à, đều là trẻ con, không hiểu chuyện, đừng chấp bọn họ.”

Họ đã gần nửa trăm tuổi, tóc đã có sương giá nhuộm tóc trắng.

Giáo sư Lý cười tự giễu: "Không sao đâu, quen rồi.”

Lời an ủi nhiều hơn nữa cũng bị kẹt ở cổ họng, chủ nhiệm thở dài, bóng dáng vốn cao ngất, hiện giờ bả vai hơi sụp đổ.

Buổi sáng tiết học đầu tiên chính là đông y, kiến thức đông y tây y đều phải học, Từ Tư Viễn là dạy đông y.

"Xin chào các bạn trong lớp." Giọng nói của Từ Tư Viễn lạnh nhạt lạnh lùng: "Hôm nay chúng ta đến học tứ tính của đông y."

Đầu ngón tay ông cầm phấn, trên bảng đen không nhanh không chậm viết ra bốn chữ.

Hàn, nhiệt, ôn, lương.

Tô Sính nhìn thầy ở trên bục giảng vẻ mặt thong dong, trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên.

Giáo viên của cô là ba của Thẩm Kiều.

Ban đầu vì là bạn học của chú nhỏ, Tô Sính cũng đối đãi với giáo viên này như chú, Từ Tư Viễn bởi vì cô hiếu học, cũng bằng lòng dốc hết kiến thức mà dạy dỗ.