Chương 89: Có ba lá thư (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, cô có chút không biết nên đối mặt với thầy như thế nào.

"Bạn học Tô Sính." Từ Tư Viễn nhìn về phía cô: "Cô hãy trả lời, lý thuyết dược tính đông y chủ yếu bao gồm những gì.”

Tô Sính đứng lên, thấy thần sắc thầy bình tĩnh, không khác gì bình thường cả, cô cũng thả lỏng.

"Tứ tính, ngũ vị, quy kinh, thăng giáng trầm phù."

"Cùng với độc không độc."

Cô gái nhỏ nói chuyện nhẹ nhàng, khi cô nhắc tới kiến thức về đông y, đáy mắt lóe lên lấp lánh, tựa như có hào quang muốn tràn ra.

Hạ Oánh lặng lẽ vuốt ve ngón tay cái của cô, không tiếng động mở miệng, dùng hình môi nói: "A Sính đỉnh quá.”

Từ Tư Viễn cũng hơi gật đầu: "Trả lời rất tốt, ngồi xuống đi.”

"Lý thuyết cuối cùng chỉ là lý thuyết, hy vọng rằng kiến thức trích xuất trong lớp học có thể được áp dụng cho cuộc sống thực, không chỉ trên giấy."

"Tan học."

Buổi trưa ăn cơm xong, Tô Sính muốn đến thư viện mượn sách đông y học, Hạ Oánh đương nhiên đi cùng.

Cô đi học dễ thất thần, mỗi ngày đều phải mượn ghi chép của Tô Sính, cô cũng rất thích sao chép Tô Sính.

Chú thích thật sự quá tỉ mỉ, cô cảm thấy mình đã học một lần trong lớp, lúc sao chép lại ôn tập một lần nữa.

Thư viện rất yên tĩnh, tất cả đều là những người bạn cùng lớp cúi đầu.

Hoặc là đọc sách, hoặc là đang viết, không có thời gian phí nào.

Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, cơ hội đến đại học không dễ dàng như thế nào.

Cả nước nhiều nhà máy như vậy, mỗi nhà máy đề cử công nhân danh ngạch nhiều như vậy, thực sự được coi là chen lấn đầu mới tiến vào.

Về phần quân nhân, là thủ trưởng cấp trên trực tiếp đề cử tới, bọn họ phần lớn là học ngoại ngữ, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, thuận tiện sau này dùng ngoại ngữ hô to, cùng với điều tra tình báo.

Nông dân tương đối nhiều, thành phần của họ tốt, hầu hết các trình độ văn hóa không cao, nhiều người không thể nói tiếng phổ thông, trường học có giáo viên chuyên ngành để dạy cho họ tiếng phổ thông và ngữ pháp từ đầu.

Khuôn viên trường là một mảnh hài hòa, nông dân, công nhân, chiến sĩ giải phóng quân, như các sinh viên cùng nhau ở chung, giúp đỡ lẫn nhau.

Tô Sính cầm sách đang đọc, nhận thấy có người đang quan sát mình, cô ngước mắt lên tìm kiếm.

Theo tầm mắt nhìn qua, đối diện với ánh mắt ý không rõ của một cô gái, cô nhìn một chút, bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

"A Sính." Hạ Oánh cũng phát hiện: "Thẩm Kiều hình như vẫn luôn nhìn cô đó, hai người trước đây từng làm MC trên sân khấu, quan hệ có tốt không?”

Tiếng cười của Tô Sính vang lên, đầu ngón tay chống lên trang sách, chậm rãi lật: "Không thân lắm.”

"Như vậy sao." Hạ Oánh cũng không nghĩ nhiều: "Lát nữa cùng tôi đi phòng truyền đạt lấy đồ đi! Mẹ tôi hôm qua gọi cho tôi ở bộ phận đại đội, nói gửi đậu phụ mốc tôi thích ăn, còn có tương ớt, nhưng bữa cơm, chúng ta ăn tối cùng nhau nhé?”

"Được nha, vậy tôi sẽ không khách sáo đâu đấy."

"Hai chúng ta là ai với ai chứ, không cần khách sáo." Hạ Oánh hào khí vung tay lên.

Tô Sính cười nhạt nhẽo, lúm đồng tiền bên khóe môi như ẩn như hiện.

Thẩm Kiều nhìn trong chốc lát, thu hồi tầm mắt.

Lúc bọn họ đọc xong sách rồi đi ra ngoài, Từ Tư Viễn vừa lúc tiến vào.

Tô Sính có chút không được tự nhiên: "Chào thầy Từ.”

"Thầy Từ ạ." Hạ Oánh hô theo một tiếng, giọng cô trong sáng.

"Ừm." Từ Tư Viễn tùy ý đáp một tiếng, rời khỏi chỗ các cô đi về phía bên kia.

Hạ Oánh nhìn ông ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiều, trợn tròn mắt.

"A Sính, thầy Từ là người của khoa Đông y chúng ta mà, Thẩm Kiều kia là khoa ngoại ngữ, cái này cũng không nên có giao tiếp gì chứ."

Cô không nhịn được suy nghĩ nhiều: "Nghe nói thầy Từ vẫn chưa cưới vợ sinh con, Thẩm Kiều này không phải..."

"Bọn họ là thân thích." Tô Sính nhìn xuống những đám mây đen tối bên ngoài, cùng với ánh đèn lắc lư phía trên thư viện: "Chúng ta mau đến phòng truyền đạt đi, sắp mưa rồi.”