Chương 90: Yên tâm (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"À." Một tia nghi ngờ cuối cùng của Hạ Oánh bị dập tắt, cô ra khỏi thư viện, ngửa đầu nhìn: "Thật đúng là sắp mưa, có thể mưa to đấy.”

"Hành lang bên ngoài ký túc xá còn có dược liệu chưa thu!" Cô đột nhiên nhớ tới chuyện này, nóng nảy: "A Sính, nhanh lên, cầm đồ nhanh chóng trở về, thu dược liệu vừa vặn đi học.”

...

"Bạn học Hạ Oánh đấy à?" Sau khi giáo sư Hứa kiểm tra thông tin, yêu cầu cô ký tên và đưa đồ cho cô: "Đây là những gì quê nhà bạn gửi ra."

"Cám ơn giáo viên Hứa." Cô cầm đồ, vội vàng cảm ơn.

Người khác đối với những "vấn đề" như tôn trọng giáo viên hay không tôn trọng là một chuyện, cô từ nông thôn đến, có thể có cơ hội nhập học đã không dám tưởng tượng, mẹ cô cũng nhiều lần dặn dò, nhất định phải tôn trọng giáo viên.

Giáo sư Hứa nhận ra họ là sinh viên khoa Đông y, sắc mặt hòa hoãn lại, nói với cô bé ở một bên cố gắng giúp Hạ Oánh xách đồ chia sẻ trọng lượng: "Bạn học Tô Sính, có người..."

Bên ngoài từng đợt mưa rơi xuống.

Trên đầu các cô đội mũ ngũ giác tinh màu xanh biếc, nước mưa theo vành mũ nhỏ xuống, áo khoác màu xanh quân đội toàn bộ thấm ướt, một mảnh u ám.

Tô Sính đem phong thư bảo vệ bên trong áo khoác, hai tay ôm cánh tay thoáng khom lưng chạy theo Hạ Oánh đến ký túc xá bên kia.

Góc đông nam của khuôn viên trường, một người đàn ông lớn tuổi mặc áo vải màu đen đầu đầy sợi bạc, cầm gậy không nhanh không chậm đi trong mưa, mưa phùn che mưa phùn rơi trên vai ông ta, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.

Chẳng bao lâu, mưa trở nên lớn hơn.

Cuồng phong xẹt qua ngọn cây, mưa rào đánh, ông vẫn vững như bàn thạch, không động đậy.

Bước đi ổn định về phía văn phòng giảng viên và nhân viên.

Đến dưới hành lang, ông dừng bước và nói chuyện với giáo sư Lý đang cúi xuống quét sàn nhà.

Không biết nói cái gì, thắt lưng giáo sư Lý vốn gầy gò chậm rãi thẳng tắp, dáng người thẳng lên.

Phong cốt vô song.

"A Sính à?" Hạ Oánh thấy cô ngây người, rống lên một tiếng: "Mưa càng lúc càng lớn, chúng ta mau trở về ký túc xá! Sợ là không kịp tiết học đầu tiên buổi chiều đâu.”

“... Được rồi."

Chuyện đầu tiên Tô Sính làm khi trở lại ký túc xá là thu dược liệu trung quốc phơi nắng trên hành lang, bởi vì mưa quá lớn ướt không ít dược liệu.

Thu dọn lại một lần nữa, cô lấy khăn mặt lau khô nước trên người, thay một thân quần áo khô.

Bởi vì sắp đến lớp, không kịp đọc thư, đành phải tạm thời gác lại.

Tô Nhụy gần đây không xuất hiện trước mặt cô, ngẫu nhiên gặp cũng lập tức né tránh, Tô Sính cũng coi như không thấy.

Tiết học cuối cùng hôm nay kết thúc, Hạ Oánh xoa xoa cổ cứng đờ, thở phào nhẹ nhõm.

Khóe mắt liếc nhìn cô gái bên cạnh, cô sửng sốt một chút: "A Sính, sắc mặt của cô tái nhợt đấy, có phải do mưa lạnh không?”

Tô Sính mệt mỏi, cô nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Không sao đâu mà, đợi lát nữa uống thuốc là được rồi.”

Nói xong, lập tức hắt hơi một cái.

Cô xoa xoa cái mũi đỏ bừng, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Hạ Oánh nói nhỏ: "Cơ thể cô cũng quá yếu đi.”

Cô sửa sang lại sách vở và ghi chép, bỏ vào trong túi xách màu xanh lá cây: "Đây là triệu chứng ban đầu của cảm lạnh phong hàn, bây giờ chúng ta đến căng tin ăn cơm, tôi đi xin một miếng gừng làm nước gừng cho cô.”

Triệu chứng hiện tại của A Sính tương đối nhẹ, sơ tán phong hàn là đủ rồi.

"Được, cám ơn Oánh Oánh." Tô Sính nói chuyện mang theo tiếng mũi rất nhỏ, có chút buồn bực.

Hai người một trước một sau từ phòng học đi ra ngoài, bên ngoài mưa đã ngừng.

Bây giờ là sáu giờ rưỡi, bầu trời xám xịt, ánh sáng duy nhất cũng dần dần tan đi.

Học sinh cũng lần lượt đi vào căng tin, xếp hàng ngay ngắn tự lấy cơm.

Tô Sính không có khẩu vị gì, chỉ múc một phần cháo.